Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vì để không làm phiền đến con đường đang thông hành bình thường, đội nhân viên hộ tống ở bên đường tìm một nơi đất trống để nghỉ ngơi.

Người buôn hàng đi qua nhìn thấy nhân viên hộ tống toàn thân vũ trang đứng ở bên vệ đường, chẳng những không sợ hãi mà trái lại toàn bộ đều nở nụ cười thiện ý.

Kim Phi nhảy xuống xe ngựa nhìn người buôn hàng đi qua đi lại không ngừng, tâm trạng cũng trở nên tốt hơn không ít.

Khi có một đám người buôn hàng đi qua, Kim Phi đột nhiên phát hiện hai cô gái từ trong dòng người.

Hai người đẩy một chiếc xe ba bánh, trên eo còn cầm theo dao chặt củi, nếu như không phải lồng ngực hơi cộm lên thì Kim Phi cũng không chú ý đến bọn họ là con gái.

“Thiết Chuỳ, hai cô gái đó cũng là người bán hàng rong sao?” Kim Phi khỏi.

Thiết Chuỳ liếc nhìn, gật đầu nói: “Xem cách ăn mặc có lẽ là như vậy.”

“Bây giờ có cô gái đến buôn bán hàng hoá sao?” Kim Phi nghi ngờ.

Xây dựng thời đại, phụ nữ quan trọng việc tam tòng tứ đức, không thể xuất đầu lộ diện theo ý muốn.

Rất nhiều tiểu thư ở con nhà quyền quý cho đến khi mười mấy tuổi xuất giá đều gần như không ra khỏi sân sau.

Con cái nhà nghèo tuy không quá coi trọng nhưng làm buôn bán không giống như ra ngoài sân sau nhổ cỏ, chặt củi đơn giản như vậy, buôn bán kinh doanh phải đi nhiều nơi khác, gặp rất nhiều người, nói rất nhiều chuyện, trên đường còn có thể gặp thổ phỉ, vì vậy Kim Phi chưa từng thấy phụ nữ buôn bán kinh doanh.

“Đương gia, bình thường kêu chàng ra ngoài đi lại nhiều hơn, chàng không muốn cứ muốn vùi đầu vào phòng thí nghiệm, bây giờ ngơ người rồi chứ gì?”

Nhuận Nương bưng một cái chậu đi qua, cười nói: “Thật ra mùa thu năm ngoái đã có một số cô nương đến làng mình mua vải rồi.”

“Cô nương là buôn bán kinh doanh nhiều không?” Kim Phi lại hỏi.

“Không phải rất nhiều, dù sao nhà ai có cách kiếm tiền cũng không muốn để cho các cô gái ra ngoài chạy đôn chạy đốc.”

Nhuận Nương trả lời: “Ta đã từng nói chuyện với mấy cô nương bán vải, trong nhà bọn họ đều không có đàn ông. Tiền lương kiếm được từ công cuộc ra công cứu giúp không đủ cho gia đình dùng, không còn cách nào mới làm buôn bán kinh doanh.”

Công cuộc ra công cứu giúp tuy là chính sách lợi cho dân nhưng không phải là làm từ thiện đơn thuần, vì để tránh có người lười nhác không làm, công cuộc ra công cứu giúp cũng lấy cách thức làm nhiều có nhiều để trả tiền công.

Nữ giới trời sinh đã yếu ớt, dựa vào công cuộc ra công cứu giúp nuôi sống bản thân không phải vấn đề lớn, nuôi sống thêm một người cũng có chút miễn cưỡng.

Nhưng bởi vì lúc trước nhiều năm liền gọi nhập ngũ nên rất nhiều nam giới trong gia đình của nhiều người đều bị kéo đi làm lính hết rồi, đứng tuổi chỉ còn có cô gái.

Một cô gái muốn nuôi sống cả gia đình, mệt chết ở trên công trường cũng không được.

Bán hàng rong tuy phải đi khắp nơi nhưng cường độ công việc không nhiều như vậy, kiếm tiền cũng nhiều hơn so với công trường, vì vậy một số cô gái quả thật không thể sống nổi cũng lựa chọn con đường này.

Kim Phi nghe Nhuận Nương nói xong, không khỏi thở dài một hơi.

“Đương gia, chàng đừng áp lực quá lớn với bản thân, chàng đã làm rất tốt rồi.”

Nhuận Nương phát hiện cảm xúc của Kim Phi có chút thất vọng, cô ấy để chậu lên xe ngựa rồi kéo tay của Kim Phi: “Đừng nói người khác, chỉ nói ta, nếu như không phải gặp được đương gia, e là không biết đói chết ở chỗ nào từ lâu rồi.”

“Chuyện quá khứ thì đừng nói nữa.” Kim Phi xoa đầu của Nhuận Nương.

Từ trước đến nay, Nhuận Nương tự ti hơn Quan Hạ Nhi, bởi vì nghiêm khắc mà nói cô ấy là một quả phụ, ngay cả tư cách làm nha hoàn cho Kim Phi cũng không đủ.

Vì vậy bình thường Nhuận Nương đối xử với ai cũng hoà nhã, Kim Phi bảo sao nghe vậy, có một lần Kim Phi gối đầu lên chân của cô ấy ngủ, Nhuận Nương sợ làm cho Kim Phi thức giấc nên cả đêm đều không động đậy, dựa vào cạnh giường ngủ cả đêm, ngày hôm sau ngay cả bước đi cũng không được khiến cho Kim Phi rất đau lòng.

“Đương gia, chàng thật sự đã làm rất tốt rồi, mọi người đều rất biết ơn chàng, nếu không có chàng, không biết hai năm nay đã có bao nhiêu người chết!”

Nhuận Nương ngửa đầu nhìn Kim Phi: "Mặc dù một cô gái làm nghề buôn bán rất vất vả, nhưng dù sao vẫn còn có đường sống, còn tốt hơn nhiều so với lúc trước bị đói chết mà đúng không?"

“Đúng vậy, tốt hơn nhiều so với bị đói chết.” Kim Phi gật đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK