Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ cần âm thanh báo hiệu vang lên, các cô ấy cầm cung nỏ là có thể tham gia chiến đấu được.

Quan Hạ Nhị tập hợp tất cả những người già yếu trong làng tới nhà ăn của xưởng dệt.

Ban đầu khi thiết kế sân, Kim Phi đã suy xét đến vấn đề phòng ngự.

Xưởng dệt, tứ hợp viện của nhà Kim Phi, phân xưởng chế luyện đều chỉ cách nhau một bức tường, quanh tường vây bốn phía có pháo đài và ô ngăn cách có thể bắn tên được, xem như là phòng tuyến cuối cùng của làng Tây Hà.

Nhỡ đâu thổ phỉ đánh vào làng, Quan Hạ Nhi vẫn có thể dẫn dắt các công nhân nữ của xưởng dệt tiến hành cuộc chống cự cuối cùng.

“Tẩu tẩu, nhà xưởng và phòng thí nghiệm đã bố trí xong cả rồi.”

Tiểu Ngọc tiến vào báo cáo.

Phòng thí nghiệm và các nhà xưởng có quá nhiều bí mật của Kim Phi.

Cho nên Quan Hạ Nhi sắp xếp cho Tiểu Ngọc, đi chôn thuốc nổ dưới một số thiết bị quan trọng và phòng thí nghiệm.

Nếu thật sự tới mức bất đắc dĩ, Quan Hạ Nhi sẽ ra lệnh cho nổ chỗ này.

Đồ vật của các nhà xưởng lúc trước, cũng được đưa hết vào nhà kho sau núi.

Người xưa nói tính khí của người thành thật, giống như tiếng sấm trong ngày hè nóng bức. Đừng chỉ vì mục đích, mà bắt nạt người thành thật.

Người thành thật không phải kẻ ngốc, chỉ là ngày thường không muốn so đo nhiều như vậy.

Người có tính cách càng nhu nhược, một khi tàn nhẫn, còn ác hơn người bình thường.

Ví dụ như Quan Hạ Nhi, trong mắt toàn là điên cuồng, Tiểu Ngọc hoài nghi cô đã chuẩn bị sẵn sàng chôn cùng với thổ phỉ.

“Truyền tin cho Lương ca chưa?” Quan Hạ Nhi hỏi.

“Truyền rồi, nhưng Lương ca dẫn theo cả đoàn quân, tốc độ rất chậm, hoàn toàn không kịp.”

Tiểu Ngọc dò hỏi: “Hay là ta truyền tin cho ca ta, để ca ca ta nhanh chóng dẫn người về một chuyến?”

Ca ca của Tiểu Ngọc là Lưu Thiết, anh ta giống như Trương Lương, được xem là nhóm dân làng đi theo Kim Phi sớm nhất.

Mới đầu anh ta phụ trách dẫn dắt đội nhân viên hộ tống vận chuyển hàng hóa, sau đó khi đội nhân viên hộ tống bị tiêu cục thay thế, anh ta trở thành người quản lí toàn bộ làng, giúp Kim Phi cân bằng quan hệ giữa tiêu cục, thương hội và các nhà xưởng.

Lúc Kim Phi đi Tây Xuyên, Lưu Thiết phụ trách dẫn dắt lao công vận chuyển quân nhu lương thảo, xem như là người phụ trách hậu cần.

Kiếm Môn Quan là rất quan trọng với Kim Phi, cần giao cho một người đáng tin.

Trương Lương cân nhắc cẩn thận, quyết định cho Lưu Thiết vào quân Trấn Viễn, sau đó phái anh ta đi.

Vì thế Lưu Thiết đã dẫn theo mấy trăm kị binh, lao tới Kiếm Môn Quan.

Thủ tục của quân Trấn Viễn rất đầy đủ rõ ràng, vốn dĩ việc tiếp nhận rất thuận lợi, nhưng thủ vệ lúc đầu của Kiếm Môn Quan đã nhận được chỉ thị của nhóm quyền quý, sau khi tiếp nhận được một nửa, thì làm khó đủ điều, luôn bới lông tìm vết, không chịu thực hiện quy trình tiếp theo.

Lúc này công văn đã đóng dấu, nói ra thì Kiếm Môn Quan đã thuộc về quân Trấn Viễn.

Nhỡ Kiếm Môn Quan có sơ suất gì thì chính là trách nhiệm của quân Trấn Viễn, Kim Phi là người phụ trách quân Trấn Viễn, chắc chắn sẽ bị liên lụy.

Trong tình huống này, Lưu Thiết đâu dám dẫn người rời đi? Anh ta chẳng khác nào bị trói chân ở Kiếm Môn Quan.

Dưới trướng của Kim Phi mới có hơn một ngàn ngựa chiến, mà bên Lưu Thiết đã có tới sáu trăm.

Hơn nữa anh ta còn dẫn dắt 300 nhân viên hộ tống và 300 quân Trấn Viễn, cũng đều là tinh nhuệ.

Nếu Lưu Thiết dẫn người về tiếp viện, thì có thể giảm bớt tình thế nguy hiểm của Kim Xuyên rất nhiều.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK