Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong mùa cao điểm đánh cá kiếp trước, có hơn 10,000 tàu đánh cá tập trung ở biển Đông Hải. Hơn nữa, tất cả đều là tàu cá bọc thép trang bị động cơ đốt trong và máy móc hiện đại. Chọn bừa một chiếc trong số đó cũng hiện đại hơn thuyền lầu của đội đánh bắt hiện tại nhiều, sản lượng đánh bắt của một chiếc thuyền này cũng bằng hàng chục chiếc thuyền cá nhỏ của đội đánh bắt hiện tại.

Tổng số người trực tiếp tham gia đánh bắt cá cũng như các đơn vị hỗ trợ trên bờ cộng lại vượt xa tổng số người hiện đang tập trung ở biển Đông Hải và họ cũng được hỗ trợ bởi nhiều máy móc và công cụ hiện đại.

Nói cách khác, cho dù tất cả công nhân, nhân viên hộ tống và người tị nạn ở Đông Hải đều được tuyển dụng và tham gia vào các ngành nghề liên quan đến đánh bắt cá, Kim Phi vẫn có thể sắp xếp được.

Những lo lắng của Khánh Mộ Lam cũng giống như Từ Cương, nhưng cô tin tưởng Kim Phi hơn Từ Cương.

Nhận được câu trả lời tích cực của Kim Phi, Khánh Mộ Lam không còn nghi ngờ gì nữa mà gật đầu nói: "Được, ta sẽ thu xếp việc tuyển dụng càng sớm càng tốt, nhưng việc mở rộng nhà xưởng..."

“Các cô cứ tuyển người vào đào tạo trước, ta sẽ sắp xếp cho những người khác làm việc mở rộng nhà xưởng!”

Việc mở rộng nhà xưởng liên quan đến nhiều loại vật liệu xây dựng khác nhau và cần có sự phối hợp của nhiều xưởng.

Để Khánh Mộ Lam quản lý xưởng cá muối còn được, nhưng Kim Phi lo lắng nếu giao việc mở rộng nhà xưởng cho cô ấy thì cô ấy sẽ đánh nhau với người của xưởng khác mất.

“Chưa mở rộng nhà xưởng đã tuyển người, như vậy chẳng phải không thích hợp sao?” Khánh Mộ Lam lo lắng hỏi: “Sau khi tuyển người, những việc khác chưa nói, nhưng trước tiên phải thu xếp chỗ ở cho họ đúng không?”

“Đúng vậy”, Kim Phi suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Vậy thì đợi thêm ba ngày nữa, sau ba ngày hãy bắt đầu chiêu mộ người!”

"Ba ngày? Có kịp không?" Khánh Mộ Lam có chút lo lắng.

“Cô quên chúng ta đã xây xong cái xưởng đó trong bao nhiêu ngày à?” Kim Phi chỉ vào nhà xưởng cách đó không xa.

Nhà xưởng này chỉ có một tầng, kết cấu rất đơn giản. Chỉ cần đặt một số cột chịu lực trên mặt đất, sau đó xây tường bao xung quanh, thêm dầm và ván gỗ lên trên, cuối cùng là phủ một lớp gạch.

Một người thợ xây một bức tường cao hơn mười mét trong một ngày là việc dễ như đi chơi.

Khi mới xây dựng xưởng cá muối, chỉ mất chưa đầy ba ngày để hoàn thành nhà xưởng đó.

Hiện tại Đông Hải khắp nơi đều có người tị nạn, nhân công không hề thiếu. Chỉ cần có đủ vật liệu, vấn đề xây nhà xưởng không khó.

Kim Phi cũng lo lắng vấn đề vật liệu nên mới nói chờ ba ngày.

“Cứ coi như có thể kịp thời xây xưởng, nhưng giường, mền và nhu yếu phẩm các loại, ba ngày không phải không kịp chuẩn bị sao?” Khánh Mộ Lam lại hỏi.

“Những thứ này chuẩn bị quả thực cần chút thời gian” Kim Phi suy nghĩ một chút rồi nói: “Khi tuyển nhân công, hãy báo trước cho họ biết, sau khi đến xưởng cá muối sẽ phải ngủ đất một thời gian, không có giường hay chăn. Thậm chí phải sắp xếp nhiều người ở cùng một chỗ, nếu họ không chấp nhận thì đừng đến!”

Mặc dù việc khai thác gỗ ở thượng nguồn đã được triển khai nhưng cần rất nhiều gỗ để đóng tàu, đóng xà và mái nhà. Gỗ ở biển Đông Hải hiện nay tương đối khan hiếm, không còn gỗ dư để làm giường.

Mục tiêu hiện tại của Kim Phi là giúp càng nhiều người sống sót qua mùa đông này càng tốt. Còn những chi tiết nhỏ như vậy, y cũng không thể lo hết được.

Khánh Mộ Lam cũng hiểu ý của Kim Phi, gật đầu nói: “Ta hiểu rồi, khi tuyển nhân công ta sẽ nói rõ trước”.

Điều kiện chỗ ở mà Kim Phi đề cập có thể rất kém, nhưng hiện tại rất nhiều người tị nạn sống trong những căn nhà nhỏ có gió lùa tứ phía, và nhiều người tị nạn thậm chí còn không có chỗ ở như vậy.

So với điều kiện chỗ ở hiện tại của họ thì việc có một nơi che mưa che gió đã là rất tốt rồi.

Khánh Mộ Lam tin rằng chắc chắn sẽ có rất nhiều người tị nạn sẵn sàng đến xưởng cá muối làm việc.

Trong lúc hai người đang trò chuyện, buổi diễn tập trên sân cũng kết thúc, họ trở lại bục cao trên sân huấn luyện.

A Mai quay lại nhìn Khánh Mộ Lam và hỏi cô ấy có nên tiếp tục không, Khánh Mộ Lam lại quay lại nhìn Kim Phi.

"Cho mọi người trở về làm việc đi," Kim Phi xua tay. Sau khi A Mai giải tán đội hình, Kim Phi cũng đứng dậy nhìn về phía Khánh Mộ Lam: "Mấy ngày nay mọi người hãy chuẩn bị một chút, ta đi trước!"


“Đã gần trưa rồi, sao không ăn xong rồi hẵng rời đi?” Khánh Mộ Lam muốn giữ khách: “Tiên sinh vẫn chưa ăn cơm tại xưởng cá muối chúng tôi bao giờ phải không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK