Lúc Tiểu Ngọc đi gọi Trần Văn Viễn, Cửu công chúa đã chuyển tin chiến sự cho Châu Nhi.
Châu Nhi không chỉ bảo vệ an toàn và sinh hoạt hàng ngày của Cửu công chúa, bây giờ còn phải xử lý một số công việc sắp xếp tài liệu đơn giản.
Mặc dù ban nãy đã nghe Tiểu Ngọc bẩm báo, nhưng giờ nhìn thấy tin chiến sự, lòng Châu Nhi vẫn cứ rạo rực không yên.
Nhưng cô ấy cũng đã phát hiện ra một vấn đề.
Hi Châu khác Vị Châu.
Mấy trăm dặm vùng phía Bắc Vị Châu đều là dãy núi quanh co, người Đảng Hạng muốn tiến đánh Đại Khang với quy mô lớn, chỉ có thể đi qua một con đường là Thanh Thủy Cốc.
Nhưng địa hình của Hi Châu chủ yếu là hoang mạc, người Đảng Hạng nếu đi từ đường biên giới mấy trăm dặm quanh co, vậy thì bất cứ lúc nào đều có thể tiến vào Đại Khang.
Phát hiện tâm trạng của Cửu công chúa khá tốt, thế là Châu Nhi bèn hỏi: “Bệ hạ, đất Hi Châu có khá nhiều nơi đi qua là vào được Đại Khang, tiên sinh chỉ phòng thủ ở kênh Hoàng Đồng, ngộ nhỡ người Đảng Hạng đi từ nơi khác tiên vào Đại Khang thì phải làm sao ạ?”
“Không cần lo lắng.” Dù sao bây giờ cũng không vội, Cửu công chúa bèn đi tới trước bản đồ, chỉ vào vị trí của Hi Châu, giảng giải cho Châu Nhi nghe: “Hi Châu là vùng hoang mạc, vốn là nơi đất rộng người thưa, người dân ở đó nghe được thông báo của đội Chung Minh, hoặc là đã trốn vào các quận hoặc các huyện của Hi Châu, hoặc là đã đi theo đội buôn đến Xuyên Thục tránh nạn!
Lần này quân chinh chiến phía Nam mà Lý Lăng Duệ dẫn theo không giống như quân chinh chiến phía Nam lần trước, cơ bản đều là kỵ binh, mang thêm khẩu phần lương thực cho mấy ngày, cưỡi ngựa là có thể chạy ra khỏi Hi Châu.
Nhưng lần này Lý Lăng Duệ chỉ tổ chức đại quân mười mấy vạn người, hơn nửa trong số đó là bộ binh, còn có một khối lượng lương thực khổng lồ cung cấp cho đại quân, nếu Lý Lăng Duệ dẫn theo đại quân mười mấy vạn người tiến vào Hi Châu thật, phu quân sẽ dẫn người cắt đứt đường tiếp tế của bọn họ, đến lúc đó bọn họ muốn tìm được cái ăn cũng khó!”
“Đây có phải là kế vườn không nhà trống mà tiên sinh từng nói không ạ?” Châu Nhi nghiêng đầu hỏi.
“Đúng vậy, đây chính là kế vườn không nhà trống. “Vườn không” chính là thành lũy cao và chắc, ngăn cản kẻ địch, “nhà trống” chính là dọn dẹp sạch sẽ các khu vực xung quanh, sơ tán dân chúng, để cho kẻ địch không kiếm được vật liệu.”
Cửu công chúa thở dài nói: “ u cũng là một phen hao người tốn của, nhưng cũng là cách phòng ngự hữu hiệu nhất.”
“Ta hiểu rồi.” Châu Nhi gật đầu, đặt tin chiến sự lên giá sách.
Thiết Thế Hâm đứng bên cạnh thấy Châu Nhi đã hỏi xong, bèn cất lời: “Nói đến vườn không nhà trống, lão thần cũng có một câu hỏi.”
Nếu như vẫn làm quan trong triều, lúc trước khi đại thần và hoàng đế nói chuyện, cần phải suy xét lời nói cẩn thận, bằng không nếu nói sai nhất định phải chịu hậu quả rất nghiêm trọng.
Nhưng Cửu công chúa là một người thực tế, dưới tác động của Kim Phi, cũng đã hình thành tính cách có lời cứ nói thẳng.
Thiết Thế Hâm khôn ngoan như vậy, tới làng Tây Hà chưa được mấy ngày đã phát hiện ra tình trạng này, cũng điều chỉnh rất nhanh lẹ.
Biết Kim Phi và Cửu công chúa đều thích nói thẳng, Thiết Thế Hâm lập tức thay đổi, thử nghiệm bỏ các thói quen khi còn làm quan.
Mấy tháng tiếp theo, Thiết Thế Hâm đã quen với phong cách điều hành và hiệu suất của Cửu công chúa, hơn nữa ông ta càng thích bầu không khí hiệu suất cao này.
Cho nên trong lòng có nghi vấn, Thiết Thế Hâm bèn hỏi trực tiếp.
Cửu công chúa gật đầu: “Thiết đại nhân mời nói!”
“Nếu Lý Lăng Duệ ra lệnh cho binh lính đóng quân tại chỗ, chỉ phái kỵ bi tiến đến Đại Khang, vậy phải làm như thế nào?” Thiết Thế Hâm hỏi.
Thật ra thì đây cũng là thủ đoạn mà người Đảng Hạng sử dụng từ những năm trước.
Tốc độ của kỵ binh rất nhanh, cho dù dân chúng Hi Châu thực hiện vườn không nhà trống, nhưng bọn họ cưỡi ngựa mấy ngày là có thể rời khỏi khu vực Hi Châu, tiến vào đất Tần.
Đất Tần từ xưa đến nay giàu có và đông đúc, đến đất tần, kỵ binh Đảng Hạng bèn có thể cướp đoạt của cải của người dân ở đó, lấy chiến tranh nuôi chiến tranh.
“Đó là chuyện mà Trần Lương Phong phải bận tâm, chúng ta chỉ cần giữ vững Đại Tản Quan là được!” Cửu công chúa lạnh lùng đáp.
Thiết Thế Hâm nghe xong ngậm miệng, lui sang một bên.
Đại Tản Quan từ xưa đến nay là cổ họng của Xuyên Thục, chỉ giữ chân người Đảng Hạng ở ngoài Đại Tản Quan, người Đảng Hạng không vào được Xuyên Thục, thì cũng chẳng khác nào vứt rắc rối sang cho Tần vương.
Đất Tần bây giờ trừ Hi Châu, những địa bàn khác vẫn còn nằm trong tay Tần vương, đúng là không cần bọn Cửu công chúa bận tâm.
Chỉ là như vậy người dân đất Tần lại gặp tai ương.
Thật ra thì Thiết Thế Hâm biết, Cửu công chúa và Kim Phi đều là người thương yêu dân chúng, không muốn thấy con dân đất Tần gặp họa, nhưng đây lại là biện pháp duy nhất trước mắt.
Cho nên ông ta cũng không hỏi, chỉ thầm cầu nguyện trong lòng, mong là không đi đến bước đường này.
Trần Văn Viễn là người phụ trách tòa soạn nhật báo Kim Xuyên, độ nhạy cảm của anh ta về chuyện tin tức mạnh hơn nhiều so với người phụ trách tình báo là Tiểu Ngọc.
Cửu công chúa nhận ra có vấn đề thì anh ta đã nhận ra từ lâu rồi.
Biết được có tin gửi về, anh ta chạy đến Ngự Thư Phòng trước tiên, cầm tin báo về, rồi buổi tối hôm đó bèn gạt phăng hết nội dung của mục quân sự trong bản thảo, đổi thành tin tức chiến sự.
Trần Văn Viễn còn đích thân chắp bút, phát huy sở trường của anh ta, gắng gượng biên một phần tin chính sự ngắn ngủi trở thành một hồi diễn nghĩa.
Càng ghê hơn là không phải lần đầu tiên anh ta đăng kiểu tự phát như vậy, mà còn tự đổi thành chuyên mục tạp chí dài kỳ, hôm nay lại đăng mấy ngàn chữ, ngày mai cũng lại đăng mấy ngàn chữ.
Tin chiến sự chỉ có mấy ngàn chữ ngắn ngủi, cứ thế bị anh ta biến thành bài văn dài mười mấy ngàn chữ.
Người dân Xuyên Thục vốn rất quan tâm chiến sự ở Hi Châu, cũng rất quan tâm đến Kim Phi, khó lắm mới chờ có tin báo về, kết quả mỗi ngày chỉ được đọc một tí, đã chọc tức người dân Xuyên Thục.
Cũng là bởi vì Trần Văn Viễn trốn trong làng, người dân không tìm được anh ta, nếu không anh ta đã bị độc giả treo lên đánh cho què rồi.
Sau đó đến bây giờ, Trần Văn Viễn lại làm loạn.
Anh ta bắt đầu bán báo.
Trước kia bởi vì quy mô xưởng in ấn có hạn, nhật báo Kim Xuyên đều chỉ đọc không bán, cho dù là dân thường hay là doanh nhân quyền quý, muốn biết nội dung của ngày hôm này, cùng lắm chỉ có thể sắp xếp người làm đến nghe, sau đó về kể lại.
Bây giờ quy mô xưởng in ấn ngày càng lớn, công nhân càng làm càng thạo, hiệu xuất ngày càng cao, xưởng in đã bắt đầu có dấu hiệu sản xuất dư thừa.
Cho nên Trần Văn Viễn quyết định bắt đầu nhận đơn đặt trước.
Mặc dù Trần Văn Viễn thu tiền rất đắt, nhưng cầu vẫn không đủ cung.
Tòa soạn nhật báo Kim Xuyên cũng cần phải tiêu tiền, giờ chính thức bước vào giai đoạn kiếm lãi ăn lời.
Đương nhiên, mấy chuyện này để sau hãy nói, sau đó Kim Phi nghe được chuyện này, không khỏi cảm khái Trần Văn Viễn quả là sinh sai thời đại, nếu ở kiếp trước của Kim Phi, gã này chắc chắn có thể trở thành văn thủ online, thậm chí còn có thể trở thành thần văn.
Dĩ nhiên, trước khi thành thần được, cũng có khả năng bởi vì thả bom mà bị độc giả đánh chết.
Cuộc chiến tranh này vốn là cuộc chiến tranh chống lại quân xâm lược, là cuộc chiến chính nghĩa, cộng thêm sự thổi phồng của Trần Văn Viễn, câu chuyện càng trở nên nặng nề và bi tráng hơn.
Nhưng Trần Văn Viễn lại lần nữa phát động lòng quyết tâm chống giặc của người dân, lòng dân Xuyên Thục lại vững vàng như xưa.
Công việc của Kim Phi bên này đều được tiến hành thuận lợi, quân chinh chiến phía Nam của Lý Lăng Duệ cũng không có số đỏ như vậy.
Sau khi được trải qua vụ việc ở kênh Lạc Dương và đội vận chuyển, Lý Lăng Duệ bắt đầu hơi nhạy cảm với Kim Phi.
Sau khi quân Thục rút lui, nếu như Lý Lăng Duệ lập tức phái đại quân đi truy kích, khi đó quân Thục mới đến kênh Hoàng Đồng, quân chinh chiến phía Nam của Đảng Hạng trả một cái giá nhỏ, có lẽ còn có khả năng tiêu diệt được Kim Phi.
Nhưng khi Hầu Tử và Trần Phượng Chí phong tỏa biên giới, quá ít tình báo, Lý Lăng Duệ sợ sẽ trúng mai phục của Kim Phi, cho nên không dám quả quyết ra lệnh, mà phái lính trinh sát đi dò đường trước, từ đó hắn đã bỏ lỡ thời cờ truy kích tốt nhất.
Chờ đến khi lính trinh sát của Đảng Hạng tra được đường, Kim Phi đã ổn định ở kênh Hoàng Đồng rồi.