Nhìn thấy Cửu công chúa bước xuống xe, ông ta vội vàng chào hỏi.
"Điện hạ, người muốn vào cung gặp bệ hạ à?"
"Đúng vậy, Vũ Dương có chuyện cực kỳ quan trọng, phải lập tức gặp phụ hoàng!"
Cửu công chúa hành lễ với Trần Nguyên Thắng: “Hy vọng ông Cửu sẽ không làm khó Vũ Dương.”
Các quan chức của phủ Tông Nhân đều là thành viên hoàng gia, mặc dù người đàn ông trước mặt chỉ mới trung niên, nhưng dựa theo cấp bậc, Cửu công chúa phải gọi Trần Nguyên Thắng là ông.
"Không phải lão thần làm khó điện hạ, mà bệ hạ gần đây không khoẻ, ra lệnh không gặp bất kỳ ai, ngoài các đại thần. Lão thần thật sự không thể để điện hạ vào!"
Trần Nguyên Thắng tỏ vẻ khó khăn nói.
"Vũ Dương có chuyện cực kỳ quan trọng, không thể chậm trễ!"
Cửu công chúa nói xong lại hành lễ: "Hy vọng ông Cửu châm chước, Vũ Dương nợ ông Cửu một ân tình!"
Trần Nguyên Thắng lắc đầu, vẫn đứng chặn trước mặt Cửu công chúa.
"Ông Cửu, cứ để Vũ Dương vào. Nếu phụ hoàng có trách tội, ông Cửu có thể đổ hết mọi chuyện lên đầu Vũ Dương."
Cửu công chúa hành lễ lần thứ ba.
Nhưng Trần Nguyên Thắng vẫn nhắm mắt lại.
"Bổn cung nói lần cuối cùng. Hôm nay bổn cung phải gặp được phụ hoàng!"
Cửu công chúa hơi cau mày lại, không còn tự xưng là Vũ Dương nữa mà tự xưng là bổn cung.
Giọng điệu cũng trở nên lạnh lùng hơn.
Tất cả những điều này cho thấy sự kiên nhẫn của Cửu công chúa đã không còn nữa.
Uy danh của Cửu công chúa trong kinh thành không nhỏ, vừa rồi nói chuyện đàng hoàng, Trần Nguyên Thắng còn có thể ra vẻ.
Nhưng bây giờ Cửu công chúa rõ ràng đã tức giận, Trần Nguyên Thắng sao dám tiếp tục ra vẻ?
Vẻ mặt ông ta đau khổ nói: “Thật sự không phải là lão thần làm khó điện hạ, mà là lão thần thật sự không dám để điện hạ đi vào!”
"Ta không muốn nghe nhiều như vậy, chỉ muốn hỏi ông có cho ta vào hay không?" Cửu công chúa lạnh lùng hỏi.
"Lão thần thật sự không dám!" Trần Nguyên Thắng vẫn lắc đầu.
"Rất tốt!" Cửu công chúa khẽ gật đầu, cũng không tiếp tục tức giận, ngược lại quay đầu nhìn Thấm Nhi nói: "Ngươi đi đến Liêu Gia Trai ở phường Hưng Thịnh bảo bọn họ chuẩn bị hai cân bánh sen cho ta, lát nữa ta qua dùng!”
Nói xong, Cửu công chúa chuẩn bị lên xe ngựa.
Nhưng Trần Nguyên Thắng đã sợ hãi và nắm lấy dây cương của ngựa.
Vợ của Trần Nguyên Thắng là một con hổ cái nổi tiếng ở kinh thành, có gia thế không nhỏ, Trần Nguyên Thắng có chỗ đứng vững trong phủ Tông Nhân là dựa vào sự chống lưng bên nhà vợ.
Nhưng vợ ông ta liên tiếp sinh ra năm người con, đều là con gái, thấy gia đình tuyệt hậu, Trần Nguyên Thắng đã tìm vợ bé và sinh ra một trai và một gái.
Nhà vợ bé này sống trong con hẻm phía sau Liêu Gia Trai.
Cửu công chúa không ăn bánh ngọt, cô ấy làm vậy rõ ràng là đang uy hiếp ông ta.
"Ông Cửu, ông có ý gì?" Cửu công chúa cười mỉa mai: "Nếu ông không cho ta vào cung, ta rời đi cũng không được ư?"
"Coi như là lão thần sợ điện hạ rồi, đi đi, đi đi!"
Trần Nguyên Thắng lấy ra một lệnh bài với vẻ mặt nhăn nhó.
Nếu để Cửu công chúa vào cung, ông ta cùng lắm chỉ có thể bị hoàng đế mắng.
Nhưng nếu để Cửu công chúa tiết lộ chuyện con riêng của ông ta ra, với tính cách hổ báo của vợ ông ta thì ba mẹ con vợ bé không ai có thể sống sót.
"Cảm ơn ông Cửu!"