"Hạ Nhi làm bậy, muội cũng hùa theo làm bậy”.
"Tướng công, chàng nói như vậy là không có lương tâm rồi. Hạ Nhi tỷ tỷ đều vì làng và vì chàng thôi mà, sao có thể nói tỷ ấy làm bậy chứ?"
Đường Tiểu Bắc bất bình thay cho Quan Hạ Nhi: "Lúc đó huyện lệnh muốn đóng cửa nhà xưởng, người mà hắn cử đi cũng đã trên đường tới, trong tình huống đó, chàng nói xem Hạ Nhi tỷ tỷ phải làm thế nào?"
"Ta..." Kim Phi bị hỏi khó không trả lời được.
Đổi vị trí lại mà thử suy nghĩ một chút, nếu như lúc đó y có ở trong làng, cũng không nghĩ ra được cách nào tốt hơn.
Cách của Quan Hạ Nhi mặc dù không hợp lẽ thường, nhưng cũng là cách nhanh nhất để phá hỏng âm mưu của Thái Lưu Dương.
"Được rồi, bây giờ chúng ta vẫn còn cách Kim Xuyên rất xa, cho dù là chàng bứt rứt trong lòng, hay là thật sự không vui, chưa tới nơi thì nghĩ nhiều cũng vô dụng”.
Đường Tiểu Bắc múc một muỗng canh cho Kim Phi: "Mau ăn cơm rồi nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải dậy sớm để lên đường đấy."
"Cũng không biết bên phía Hạ Nhi bây giờ thế nào!"
Kim Phi bưng chén lên, khẽ thở dài một hơi.
"Yên tâm đi, chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu." Đường Tiểu Bắc an ủi.
Ăn cơm tối xong, hai người đi ngủ sớm.
Có thể bởi vì tin tức lúc sáng, Kim Phi ngủ không yên, cứ gặp ác mộng cả đêm.
Trong mơ, làng Tây Hà bị thổ phỉ tấn công, lúc y trở về, chỉ thấy một mớ hỗn độn.
Y vội vàng liều mạng đi tìm Quan Hạ Nhi và Đường Đông Đông, nhưng lật tung cả đống đổ nát của làng lên cũng không tìm được bóng dáng của Quan Hạ Nhi và Đường Đông Đông.
Hai người họ sống không gặp người, chết không thấy xác.
Kim Phi lo lắng đến mức lớn tiếng kêu tên của họ.
Sau đó y bị tiếng nói mớ của bản thân làm cho giật mình tỉnh lại.
Nếu như là ngày thường, Đường Tiểu Bắc nghe được Kim Phi nằm mơ gọi tên Đường Đông Đông, chắc chắn sẽ trêu một chút.
Nhưng lần này thì không.
Cô ấy có thể nghe ra được, giọng Kim Phi vừa nãy rất lo lắng, rất sợ hãi.
"Mơ thấy ác mộng sao?"
Đường Tiểu Bắc đốt nến, lấy ấm trà từ trong bếp ra, rót một chén nước ấm cho Kim Phi.
Kim Phi nhận lấy chén trà, tiện tay vén lều vải lên.
Phát hiện lúc này trời đã tờ mờ sáng, Kim Phi dứt khoát không ngủ nữa, uống nước xong bắt đầu mặc quần áo.
Nơi xa ngàn dặm ngoài kia, Quan Hạ Nhi và Đường Đông Đông cũng không ngủ.
Chiều hôm qua, thổ phỉ xông đến ngoại ô làng Tây Hà.
Nhưng thổ phỉ có lẽ cũng biết chỉ bằng mấy người bọn họ lúc ấy, gần như không thể nào công phá pháo đài của làng Tây Hà, thế nên không phát động tấn công trước, mà cướp bóc các ngôi làng xung quanh làng Tây Hà, sau đó đóng quân ở khu vực xung quanh.
Trong tình huống như vậy, Quan Hạ Nhi làm sao có thể ngủ được?
Không riêng gì hai người bọn họ, phần lớn người trong thôn cũng không ngủ, lo đề phòng thổ phỉ từng giờ từng phút.
Pháo đài ngoài làng được xây để ứng phó với quân đội lớn, có thể phong tỏa con đường vào làng, nhưng xung quanh làng Tây Hà cũng không ít đồi núi, thợ săn quen thuộc địa hình hoàn toàn có thể lén vào làng từ những chỗ này.
Dẫu sao Kim Phi cũng không thể nào bao bọc cả ngôi làng bằng pháo đài được.
Vì đề phòng có thổ phỉ lén chạy vào làng, đội đánh hổ đã đốt lửa xung quanh làng.
Tần suất tuần tra cũng tăng gấp đôi.
Nhưng ai ngờ đến nửa đêm, trong núi lại nổi lên sương mù.
Lúc đầu chỉ là sương mù nhẹ, nhưng càng về đêm, sương mù lại càng dày đặc.