Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Y tới để thể hiện một thái độ.

Ai dám ra tay với tiêu cục Trấn Viễn thì sẽ phải hứng chịu lửa giận của bọn họ.

Dù chỗ dựa của bọn chúng có vững chắc tới đâu, lai lịch có lớn thế nào đi chăng nữa.

Đợi Đường Tiểu Bắc khóc đủ rồi, lúc này Kim Phi mới hỏi: “Muội có sao không?”

“Ta không sao…”

Cô ấy lau nước mắt, bỗng như nhớ ra điều gì, cô ấy nói: “Tướng công mau tới đây, ta giới thiệu với chàng, đây là ân nhân tỷ tỷ đã có ơn cứu ta và A Lan.”

“Tỷ tỷ?” Kim Phi hơi ngạc nhiên.

Nghe nói có người đã cứu giúp Đường Tiểu Bắc, theo bản năng Kim Phi đã nghĩ đối phương là đàn ông.

Dẫu sao nữ cao thủ cũng khá hiếm gặp.

“Đúng, là tỷ tỷ.”

Đường Tiểu Bắc mặt tươi như hoa, hớn hở nói: “Võ công của tỷ ấy lợi hại lắm, không hề thua kém A Mai chút nào đâu!”

Vừa nói cô ấy vừa nghiêng người, lộ ra cô gái đang ngồi trong xe ngựa, ánh mắt cười như không cười nhìn Kim Phi.

“Kim tiên sinh, chúng ta lại gặp mặt rồi!”

“Bắc Thiên Tầm, tại sao lại là cô?”

Kim Phi ngạc nhiên tới độ xém chút đã nhảy dựng lên.

“Tại sao lại không thể là ta?”

Dường như cô ấy rất hài lòng với vẻ ngạc nhiên của Kim Phi nên đã mỉm cười thật nhẹ, lộ ra một hàng răng trắng bóc.

“Tỷ… Hai người quen nhau sao?”

So với Kim Phi, Đường Tiểu Bắc còn ngạc nhiên hơn nhiều.

“Không quen sao ta lại cứu muội chứ?”

Bắc Thiên Tầm mỉm cười nhìn Đường Tiểu Bắc: “Quên nói cho muội biết, trước kia ta cũng là một tên thổ phỉ đấy.”

“Tỷ, tỷ từng là thổ phỉ ư?” Đường Tiểu Bắc ngạc nhiên trợn tròn hai mắt.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cô lại xuất hiện ở Giang Nam?”

Trong lòng Kim Phi dâng lên một mối nghi ngờ.

Bắc Thiên Tầm không trả lời mà hỏi ngược lại: “Giang Nam là nhà của ngài à? Tại sao ta không thể tới chứ?”

Lúc ở đại lao Kim Phi đã biết cô ấy là một người khó chơi, có hỏi cũng không nói nên đành quay đầu nhìn Đường Tiểu Bắc, hỏi: “Sao muội lại gặp cô ấy?”

“Là như vậy, ta và A Lan đều không biết bơi, lại gặp vùng nước chảy xiết, bọn ta ôm theo túi cứu sinh trôi dạt hơn mười dặm, khó khăn lắm mới dạt vào bờ, ai ngờ vừa lên bờ thì gặp ngay một đám thổ phỉ.”

Cô ấy nói tiếp: “Bọn chúng có hơn hai mươi tên, thấy bọn ta đều là nữ nhi thì muốn bắt bọn ta đi. Nỏ của A Lan chẳng biết đã rơi đâu mất nên không đánh lại bọn chúng.

Đúng lúc Thiên Tầm tỷ cưỡi ngựa đi ngang qua thấy vậy nên cứu bọn ta.”

Nghe xong, Kim Phi mặt đầy nghi ngờ nhìn về phía Bắc Thiên Tầm.

Này cũng quá trùng hợp rồi nhỉ.

Trùng hợp tới mức Kim Phi chẳng dám tin.

“Tướng công, sao chàng lại quen Thiên Tầm tỷ vậy?”

Đường Tiểu Bắc tò mò hỏi.

Là một trong những người hiểu rõ Kim Phi nhất, cô ấy biết y rất muốn tìm một cao thủ làm hộ vệ.

Cho nên trên đường tới đây cô ấy đều giữ mối quan hệ tốt với Bắc Thiên Tầm với hi vọng rằng cô ấy có thể ở bên cạnh bảo vệ Kim Phi.

Nhưng chuyện đến nước này khiến cô ấy cảm thấy hơi mông lung.

Cô ấy rất muốn biết đã có chuyện gì xảy ra giữa hai người bọn họ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK