Trong thời đại phong kiến, sau khi Hoàng đế xưng đế, đều sẽ lệnh cho thổ mộc, xây cất cung điện.
Thậm chí một số Hoàng đế đã xây dựng lăng mộ ngay từ khi lên ngôi.
Tuy nhiên Cửu công chúa đã xưng đế mấy tháng, nhưng vẫn chưa đề cập đến vấn đề xây cung điện.
Điều này khiến lão trưởng làng vừa mừng vừa lo.
May mắn thay Cửu công chúa không phải người tiêu xài phung phí, điều đáng lo lắng là Cửu công chúa xem nơi này là chỗ đặt chân tạm thời, cho nên mới không xây dựng bất kỳ công trình nào ở đây.
“Hoá ra trưởng làng lo lắng điều này.”
Kim Phi cười nói: “Trưởng làng, ta không xây cung điện, không phải đợi chiếm lấy kinh thành rồi định cư ở đó, mà bởi trong làng có rất nhiều nhà máy đang gấp rút xây dựng, để tiếp tục công việc, chúng ta không cần phải xây cung điện.”
“Vậy sau này sẽ xây sao?" Trưởng làng hỏi.
“Sau này…” Kim Phi ngạc nhiên: “Nói thật thì, vấn đề này ta vẫn chưa nghĩ đến.”
“Xem ra ngài vẫn có ý định đến kinh thành.”
Lão trưởng làng thở dài: “Cũng đúng thôi, làng Tây Hà chúng ta, thậm chí cả toàn bộ Xuyên Thục khắp nơi đều là núi, không màu mỡ như Trung Nguyên, kinh thành còn có cung điện xây sẵn, các ngài đến kinh thành là lựa chọn tốt nhất.”
“Trưởng làng, ông khá đấy, bây giờ còn phân tích cả chuyện thiên hạ!”
Kim Phi cười trêu.
Thật ra lão trưởng làng nói không sai.
Kinh thành vẫn luôn là trung tâm về chính trị, kinh tế, văn hóa, quân sự và nhiều lĩnh vực khác của Đại Khang, người dân cũng đánh giá cao, là nơi có nền kinh tế phù hợp nhất với Cửu công chúa.
“Phi Ca Nhi, ta đâu biết phân tích chuyện lớn thiên hạ gì chứ, chẳng qua là trong lúc tán gẫu với Nguỵ tiên sinh, Nguỵ tiên sinh nói thôi.”
Lão trưởng làng lắc đầu, tuy rằng cố gắng che giấu nhưng không giấu được vẻ thất vọng trên mặt.
Ông ta cho rằng Nguỵ Vô Nhai đã đoán đúng, nhất định Kim Phi sẽ định cư ở kinh thành, nhưng vì để ổn định lòng người trong làng, nên không tuyên bố với bên ngoài mà thôi.
“Phi Ca Nhi, ta biết Xuyên Thục hẻo lánh, nhất định ngài sẽ rời đi, ta không cản ngài, nhưng ngài không thể quên Kim Xuyên, không thể quên làng Tây Hà đâu đấy!”
“Trưởng làng, ông đừng suy nghĩ nhiều, làng Tây Hà là nhà ta, dù đi đâu ta cũng sẽ không quên điều đó.”
Kim Phi nói: “Mặc dù ta chưa cân nhắc đến vấn đề đặt kinh đô ở đâu, nhưng ta có thể nói rõ cho ông biết, nếu để ta chọn một nơi làm kinh đô, chắc chắn ta sẽ không bao giờ lựa chọn kinh thành bây giờ!”
“Tại sao?” Trưởng làng ngạc nhiên hỏi: “Kinh thành nằm ở Trung Nguyên, là trung tâm của đất trời, bất kể phái người đi nơi nào cũng rất thuận tiện, tại sao không chọn?”
“Chính là vì kinh thành toạ lạc ở trung tâm của Trung Nguyên, nên ta mới không chọn.”
Kim Phi nói: “Đô thành cách quá xa biên cương, nếu có kẻ địch xâm chiếm, đô thành phản ứng sẽ chậm, hơn nữa người cầm quyền chưa chắc sẽ sợ hãi.
Nếu đô thành của Đại Khang là thành Du Quan, vậy liệu mười sáu châu Yến Vân có rơi vào tay người Đảnh Hạng không?”
“Đương nhiên là không!” Trưởng làng lắc đầu liên tục.
Cái mông quyết định suy nghĩ, người nắm quyền ở xa kinh thành, kẻ địch đánh đến biên cương, sẽ không uy hiếp đến tính mạng của bọn họ, thì chắc chắn bọn họ sẽ cân nhắc lợi và hại, thậm chí còn lợi dụng việc kẻ địch xâm phạm, để đánh cờ với triều đình.
Nếu kinh thành ở biên cương, người nắm quyền đối mặt với kẻ địch, e rằng bọn họ sẽ không để ý đến ván cờ.
Suy cho cùng, một khi kẻ địch đoạt được thành, chắc chắn bọn họ sẽ phải chết, ván cờ này sẽ không còn ý nghĩa gì nữa.
Chỉ như vậy, triều đình mới có thể đồng lòng, cùng nhau chống giặc ngoại xâm.
“Trưởng làng, nếu để ta chọn một nơi làm đô thành, vậy chắc chắn ta sẽ chọn biên thành, chẳng hạn như Tây Xuyên, hoặc biên cương phương Bắc!”
Kim Phi nói: “Ta muốn thiên tử phải là người trấn thủ biên cương, như vậy giang sơn Đại Khang mới có thể vững chắc như đá!”
“Thiên tử trấn thủ biên cương…”
Lão trưởng làng võ vai Kim Phi: “Không hổ là đàn ông Xuyên Thục, có khí phách!”