"Xem ra người mà điện hạ muốn bắt lần này không đơn giản."
Kim Phi liếc nhìn khế ước bán thân trong tay Ngụy Võ Thái, lộ ra vẻ mặt giễu cợt.
Có thể cùng lúc lấy ra được nhiều khế ước bán thân của các cô nương nổi tiếng như vậy, rõ ràng ông chủ đứng sau Kim Nguyệt Các và Dật Hương Lâu đã không thể ngồi yên và ra tay rồi.
Có thể mở thanh lâu ở kinh thành, còn là loại thanh lâu có quy mô như Kim Nguyệt Lâu, Dật Hương Lâu, chắc chắn có kẻ quyền quý chống lưng phía sau.
Hơn nữa, địa vị của tên quyền quý chống lưng này cũng không thể thấp, nếu không sẽ không thể kiểm soát được tình hình.
Ở thời đại phong kiến, thanh lâu nào mà không ép các cô nương làm bán thân, cưỡng ép các cô nương thường dân?
Trước đây, những chuyện này đều bị ông chủ đứng sau Kim Nguyệt Lâu và Dật Hương Lâu che giấu, bây giờ đến lúc phải xử lý, tất nhiên sẽ bị Cục tình báo moi ra rồi.
Ngoại trừ là nơi tiêu tiền nổi tiếng ở kinh thành, Kim Nguyệt Lâu và Dật Hương Lâu còn là sợi dây gắn kết giữa bọn quyền quý.
Trên thực tế, chỉ một phần nhỏ các cô nương nổi tiếng mà họ gặp khi nhà họ Ngô bị tịch thu tài sản là bị cha con nhà họ Ngô mua về, phần lớn các cô nương đó đều được các quan viên khác mua sau đó đưa đến tặng cho nhà họ Ngô.
Những chuyện này trước đây đều là quy tắc bất thành văn của chốn quan trường Đại Khang, mấy nơi như Đại Lý Tự, Hình Bộ, viện Giám Sát cũng nhắm mắt làm ngơ, giả vờ như không biết.
Nhưng là quy tắc bất thành văn, không có nghĩa là hợp pháp, một khi Cửu công chúa điều tra và xét xử nghiêm minh theo luật pháp của Đại Khang, hai hành vi ép gái bán thân và buôn bán người đã đủ để khiến Kim Nguyệt Các và Dật Hương Lâu không thể gánh vác nổi.
Hơn nữa, những chuyện Kim Nguyệt Các và Dật Hương Lâu làm còn nhiều hơn thế.
Một khi Cửu công chúa lần theo manh mối để truy cứu, đào sâu hơn, chắc chắn có thể đào ra được cả một chuỗi dài.
Cho nên lúc này ông chủ đứng sau hai thanh lâu mới tìm đến Khánh Chinh và Ngụy Võ Thái để làm người nói giúp, mua chuộc Kim Phi, hy vọng Kim phi có thể tha cho một con đường.
Vì vậy ông chủ đó đã lấy ra tất cả khế ước bán thân của các cô nương.
Chỉ cần Kim Phi đồng ý, cho dù tặng hết các cô nương này cho Kim Phi, ông chủ của Kim Nguyệt Các và Dật Hương Lâu cũng đồng ý.
Kim Phi liếc nhìn khế ước bán thân, sau đó quay đầu lại nhìn các cô nương trên khán đài.
Thấy Kim Phi nhìn sang, các cô nương cũng không xấu hổ tránh né ánh mắt của y, ngược lại tất cả mọi người đều nhìn y với ánh mắt mong chờ.
"Ta vừa xem màn trình diễn của các cô, cũng không tồi, ta muốn thành lập một đội múa ở kinh thành, các cô có muốn tham gia không?"
Kim Phi nhảy lên khán đài, nhìn các cô nương rồi hỏi.
Lần này các cô nương được đưa đến đều được Kim Nguyệt Các và Dật Hương Lâu đào tạo cẩn thận trong nhiều năm, không chỉ quốc sắc thiên hương, mà còn có thể nhảy múa ca hát, ai cũng đều nhanh nhẹn hoạt bát.
Các cô nương không phải là kẻ ngốc, có cơ hội tốt như vậy bày ra trước mặt, không ai muốn bỏ qua.
Kim Phi vừa nói xong, mọi người đều xông tới vây quanh y.
"Nô tỳ đồng ý tham gia!"
"Kim tiên sinh, nô tỳ không chỉ biết đánh trống thổi sáo, còn biết múa rất nhiều điệu múa, nếu tiên sinh không tin, nô tỳ sẵn sàng biểu diễn cho tiên sinh xem!"
"Kim tiên sinh, thân hình nô tỳ rất linh hoạt, hạ eo, nhấc chân, xoạc chân, động tác gì cũng có thể làm được!"
"Kim tiên sinh…."
Các cô nương vừa nói, vừa biểu diễn.
Có người nhào lộn, có người đá chân, có người uốn eo….
Trong lúc nhất thời, quần áo tung bay trên khán đài gió thổi hương bay, Kim Phi nhìn hoa cả mắt.
"Được rồi, được rồi, tất cả dừng lại đi!"
Kim Phi bất lực vỗ tay.
Các cô nương cho rằng Kim Phi tức giận nên đều nhanh chóng ngậm miệng lại.
"Nói như vậy, các cô đều đồng ý tham gia vào đoàn ca múa của ta đúng không?"
Kim Phi nhìn các cô nương và hỏi.
"Đồng ý ạ!"
Các cô nương đồng thanh trả lời.