"Ngươi còn ngụy biện sao?"
Đại thái giám tức giận nhìn tử sĩ: "Chúng ta cũng không biết mật đạo ở đâu, hơn nữa vẫn luôn đi theo Bệ hạ, ngoài ngươi ra thì có ai báo tin cho tiêu cục Trấn Viễn nữa?"
"Rốt cuộc tiêu cục Trấn Viễn đã cho ngươi cái gì?"
Tương vương cũng điên tiết chất vấn.
Các binh lính Ngự Lâm Quân nắm chặt vũ khí, chỉ cần Tương vương hạ lệnh thì bọn họ sẽ ngay lập tức xông lên, tiêu diệt kẻ phản bội, trả thù cho tiểu đội trưởng.
"Bệ hạ, tiểu nhân nói lại lần nữa, tiểu nhân không phản bội ngài!”
Tử sĩ tức giận gầm lên, đứng thẳng dậy, giơ cây tre trong tay lên, định ném về phía bên bờ.
Nhưng hắn chưa kịp ra tay, trên bờ đã vang lên mấy tiếng nổ.
Sông Bạch Liên không phải là con sông lớn, chỉ rộng chưa đến bốn mươi mét, tử sĩ cách nhân viên hộ tống chưa đến hai mươi mét, tầm bắn của súng kíp tuy không xa, nhưng với khoảng cách hai mươi mét cũng đủ để giết tử sĩ rồi.
Trong lúc tiếng súng vang lên, máu từ trên người và mặt của tử sĩ phun ra, chết đến mức không thể chết lần nữa.
Lấy cái chết để chứng minh lòng trung thành!
Đây là cách các tử sĩ thường dùng trong thời phong kiến.
Các binh lính Ngự Lâm Quân nhìn nhau, không biết làm như thế nào.
"Lẽ nào người thân của hắn đã bị tiêu cục Trấn Viễn uy hiếp sao?" Đại thái giám nhỏ giọng nói.
Bọn quyền quý thường dùng cách tẩy não và uy hiếp người nhà để khống chế tử sĩ.
Đại thái giám nghĩ rằng tiêu cục Trấn Viễn cũng làm như vậy.
"Không, hắn không có người thân!"
Tương vương lắc đầu: "Hắn mồ côi, cũng chưa kết hôn, cũng không thân với người nào!"
Loại tử sĩ này sạch sẽ nhất, cũng là người khó bị xúi giục đầu hàng nhất.
"Vậy đã xảy ra chuyện gì vậy?" Đại thái giám nghi hoặc nói: "Nhưng chỉ có hắn và bệ hạ biết mật đạo, không phải hắn thì còn có thể là ai chứ?"
Tương vương cũng không thể tự phản bội mình?
Người nói vô tâm, người nghe có ý.
Tương vương nghe đại thái giám nói vậy, hô hấp bất giác trở nên nặng nề: "Không, không phải chỉ có trẫm và Giáp Thất biết mật đạo!"
Đại thái giám hít sâu một hơi, không hỏi nữa.
Vì ông ta đã đoán được câu trả lời rồi!
Những loại thế gia quyền quý quan trọng nhất là kế thừa, có rất nhiều bí mật đều cha truyền cho con.
Vì vậy ngoài Tương vương thì người biết mật đạo chỉ có thể là con trai ruột Tương vương!
Phản ứng tiếp theo của Tương vương đã chứng minh suy đoán của Đại thái giám.
"Nghịch tử!"
Tương vương đạp vào mạn thuyền, nhưng cũng không thể bình tĩnh lại!
Biết mật đạo chỉ có ba người là ông ta, tử sĩ và Thái tử mà thôi.
Tên tử sĩ đã lấy cái chết để chứng minh trung thành, vậy chỉ còn Thái tử.
Vào lúc này, Tương vương rất đau lòng.
Không chỉ vì nhân viên hộ tống ở bên bờ mà còn vì sự phản bội của con trai.
“Trần Bái Quân, ta đến từ mười xuống một, nếu ngươi còn không chịu ra đầu hàng, ông đây sẽ bắn nát con thuyền này!”
Bên bờ lại vang lên tiếng hét của nhân viên hộ tống: “Mười!’
Nhân viên hộ tống nghĩ rằng ít nhất cũng phải đếm đến một nửa thì Tương vương mới làm gì đó, nhưng mới đến được một số đã nhìn thấy binh lính Ngự Lâm Quân đột nhiên đi ra, trong tay còn giơ nỏ tay đã lấy của tiêu cục Trấn Viễn.
Những nhân viên hộ tống đã chuẩn bị xong từ lâu, binh lính Ngự Lâm Quân vẫn chưa kịp ngắm thì nhân viên hộ tống bên bờ đã kéo cò súng kíp.
Khi tiếng súng nổ vang lên, mấy tên lính Ngự Lâm Quân lao ra cũng bị bắn tơi tả!
“Trần Bái Quân, đừng không biết xấu hổ, mau cút ra đây cho ông đây!”
Đại đội trưởng nhân viên hộ tống phụ trách chỉ huy trên bờ tức giận mắng.
Vốn còn nghĩ rằng Tương vương sẽ kéo dài thêm chút nữa nhưng đại đổi trưởng nhân viên hộ tống vừa dứt lời đã thấy Tương vương đi ra.
Nhưng Tương vương còn cầm một cây dao găm, kề vào cổ mình.
“Ngươi có ý gì?”
Đại đội trưởng nhân viên hộ tống thấy Tương vương làm như vậy thì hơi hoang mang.
“Chắc hẳn Kim Phi và Trần Văn Nhi bảo các người bắt sống ta đúng chứ?” Vẻ mặt Tương vương rất dữ tợn hét lên: “Dẫn Trần Tuyền đến gặp ta, nếu không ta sẽ tự sát.”
Tương vương không chịu nổi việc bị con trai mình phản bội, cho dù chết, ông ta cũng phải tìm Trần Tuyền để hỏi cho rõ!
“Trần Tuyền?”
Đại đội trưởng nhân viên hộ tống sửng sốt, sau đó mới nhớ ra,Trần Tuyền là con trai trưởng của Tương vương, cũng là Thái tử được Tương vương sắc phong.
“Đại đội trưởng bây giờ nên làm gì?”
Môt trung đội trưởng nhỏ giọng hỏi.
Đại đội trưởng nghĩ một chút rồi trả lời: “Hỏi huynh đệ ở trong thành, nếu họ tìm thấy Trần Tuyền thì có thể đưa đến đây không?”
Tương vương nói rất đúng, trong mệnh lệnh Cửu công chúa quả thực có nói phải cố gắng hết sức bắt sống được ông ta.
Nghĩa vụ của người lính là phải tuân theo mệnh lệnh, nếu Cửu công chúa đã nói rõ như vậy, đại đội trưởng sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ.
Trung đội trưởng nhân viên hộ tống vâng theo, dẫn theo hai người chạy đến bìa rừng.
Nhưng anh ta không chạy thẳng vào kinh thành mà chạy đến ngọn núi nhỏ bên cạnh, rút hai lá cờ lệnh từ trong ngực ra, sau đó lại tháo nỏ trên thắt lưng xuống, bắn một mũi tên bay lên không trung.
Trong kinh thành, người quan sát phi thuyền vẫn luôn chú ý đến xung quanh, rất nhanh đã phát hiện mũi tên bay, cũng phát hiện ra trung đội trưởng.
Dù không quen người trung đội trưởng này, cũng không biết nhiệm vụ của trung đội trưởng nhưng người quan sát lại hiểu lá cờ mà trung đội vẫy.
“Tiểu đoàn trưởng, tiểu đoàn trưởng, phía dưới có một người huynh đệ nói muốn tìm người chỉ huy hành động lần này.”
Người quan sát đặt ống nhòm xuống, nhìn tiểu đoàn trưởng bên cạnh.
Tiểu đoàn trưởng vốn đang nhìn trận chiến ở bên dưới, nghe thấy người quan sát nói như vậy, đã nhanh chóng xoay ống nhòm, nhìn ra bên ngoài.
Người quan sát không quen trung đội trưởng, không biết nhiệm vụ của trung đội trưởng nhưng tiểu đoàn trưởng là chỉ huy cao nhất của hành động này nên anh ta biết.
Sau khi xác nhận là người của mình, tiểu đoàn trưởng đã hạ lệnh bào người thả mũi tên bay màu xanh da trời đáp lại trung đội trưởng.
Trung đội trưởng nhìn thấy mũi tên bay thì bắt đầu múa lá cờ lần nữa.
Ý nghĩa mà lá cờ có thể truyền tải rất sơ sài, nhưng người quan sát dưới quyền của tiểu đoàn trưởng lại hiểu.
“Tiểu đoàn trưởng, người huynh đệ này nói họ đã bắt được mục tiêu thứ nhất, bây giờ hỏi chúng ta đã bắt được mục tiêu thứ hai hay chưa.”
Người quan sát xoay người nhìn tiểu đoàn trưởng: “Bọn họ nói mục tiêu thứ nhất, lẽ nào là Tương vương?”
“Ngoài Tương vương ra thì còn có ai chứ?” tiểu đoàn trưởng nói: “Lẽ nào ngươi không nhìn thấy chiếc thuyền trên sông kia sao?”
Người quan sát nghe vậy, vội cầm ống nhòm chĩa vào sông Bạch Liên.
Lúc này, thuyền đánh cá đã ra khỏi phạm vi bìa rừng, người quan sát có thể thấy rõ một người đứng trên sàn tàu đang kề dao găm vào cổ mình.
Anh ta đã xem tranh chân dung của Tương vương, vừa nhìn đã nhận ra người đó quả thực là Tương vương.
“Lão già này chạy trốn khi nào vậy?”
Người quan sát kinh ngạc hỏi.
Phải biết răng lúc này tất cả cửa tất của thành Tương vương đã bị khinh khí cầu phong tỏa, người quan sát không thể nghĩ ra, vì sao Tương vương lại ra khỏi thành được.
“Còn chạy bằng cách nào nữa, chắc chắn là mật đạo rồi, nếu không thì bay ra sao?”
Một nhân viên hộ tống khác ở bên cạnh nói: “Tiểu đoàn trưởng, mục tiêu thứ hai mà huynh đệ ngoài thành nói là ai vậy?”
“Ngoài Thái tử Trần Tuyền thì còn có thể là ai nữa?”
Tiểu đoàn trưởng xoay ống nhòm xuống phía dưới: “Thông báo các huynh đệ nhanh chóng hành động, Tương vương đã chạy trốn rồi, sau khi vào phủ Tương vương, đến Đông Cung bắt Trần Tuyền trước!”