Thành Du Quan rơi vào nguy cơ, phía Đảng Hạng cũng chưa ngừng hẳn.
Không chỉ bắt nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội trong lãnh thổ, thời gian gần đây chúng còn không ngừng di chuyển về Hi Châu, tập hợp người ngựa ở vùng ngay cạnh Thanh Thủy Cốc.
Nói phái sứ giả đến đàm phán, mãi có thấy sứ giả nào đến đâu.
Kim Phi biết bọn họ đang kéo dài thời gian, để sau khi tập hợp được nhiều người và ngựa, phát động một trận chinh chiến phía Nam.
Cộng thêm lão hoàng đế Lý Kế Sơn của người Đảng Hạng vẫn nằm trong tay Kim Phi, người Đảng Hạng muốn công kích Kim Phi, có bắt nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội cũng chỉ nhốt lại, tạm thời sẽ không làm hại đến họ.
Thật ra thì Kim Phi cũng tập hợp người ở đây, chuẩn bị dạy dỗ mạnh tay cho người Đảng Hạng một trận, cho nên sứ giả của bọn chúng không đến, y cũng không giục.
Kim Phi vốn định đến nơi gần nhất là Hi Châu, xử lý người Đảng Hạng trước, nhưng bây giờ thành Du Quan đứng trước tình thế nguy cấp, y chỉ có thể đến thành Du Quan trước tiên.
Nhưng y đã nghĩ xong cách đối phó với người Đảng Hạng từ lâu rồi, sai Trương Lương chuyển bức thư này cho Đại Tráng, đó chính là kế hoạch tác chiến của Kim Phi.
Kim Phi đang chuyển giao công tác cho Trương Lương thì Quan Hạ Nhi dẫn Nhuận Nương tới.
Nhuận Nương còn vác theo hai bọc quần áo trên vai, váy dài trên người cũng đổi thành trang phục dễ di chuyển, dáng vẻ như sắp đi xa.
“Đương gia, ta và Vũ Dương, Thiên Tầm đều không thể đi cùng chàng, Tiểu Bắc lại đang ở Tây Xuyên, chỉ đành để Nhuận Nương đi cùng chàng tới thành Du Quan, trên đường đi tỷ ấy cũng có thể chăm sóc chàng."
Quan Hạ Nhi đỏ mắt nói.
Cửu công chúa và Quan Hạ Nhi đều đang có thai, Đường Tiểu Bắc lại thường không ở nhà, khó tránh khỏi số lần thân thiết giữa Kim Phi và Bắc Thiên Tâm nhiều hơn một chút.
Hai người đều là người trẻ tuổi khỏe mạnh, cho dù Kim Phi có dùng hết sức lực tính toán thời gian, nhưng tháng trước Bắc Thiên Tâm vẫn ‘trúng chiêu’.
Kim Phi đang chuẩn bị nói, lại nhìn thấy Bắc Thiên Tầm mặc giáp sắt, tay xách hắc đao bước nhanh tới.
“Thiên Tầm, sao muội lại mặc áo giáp sắt!” Quan Hạ Nhi thấy vậy mặt biến sắc nói.
Bắc Thiên Tầm nhìn Quan Hạ Nhi cười, lại quay đầu nhìn Kim Phi nói: “Chàng đi thành Du Quan sao không gọi ta?”
Từ sau khi biết chuyện cô ấy mang thai, Quan Hạ Nhi bèn cưỡng chế yêu cầu Bắc Thiên Tầm ở nhà dưỡng thai.
Với Bắc Thiên Tầm mà nói, chuyện này còn khó chịu hơn ngồi tù.
Vừa mới nghe thấy tiếng công nhân đang chuyển đồ bên ngoài, cô ấy bèn phái người hỏi thăm mới biết Kim Phi sắp đi thành Du Quan.
Bắc Thiên Tầm bị ngâm trong phòng đến mức sắp mốc meo luôn rồi, sau khi nghe được chuyện này, vội vàng mặc áo giáp sắt lên, xách hắc đao tới tìm Kim Phi.
“Nàng cũng tới gây rối à?”
Kim Phi trợn mắt tức giận nhìn Bắc Thiên Tầm: “Ngụy tiên sinh đã nói, hai tháng này là thời gian dễ động thai khí nhất, nàng nên ở nhà dưỡng thai cho tốt đi!”
Quan Hạ Nhi lại đưa tay cởi chiếc áo giáp của Bắc Thiên Tâm xuống: “Cũng không xem lại dáng người của mình bây giờ, còn siết eo chặt như vậy!”
Trong lòng Bắc Thiên Tầm cũng biết rõ, khả năng Kim Phi cho cô ấy đi theo không cao, đến chỉ để thử vận may thôi.
Cho nên cô ấy cũng không quá thất vọng, bĩu bĩu môi, tự mình hờn dỗi.
Nhưng Nhuận Nương đã hạ quyết tâm phải đi cùng Kim Phi cho bằng được, cô ấy không lên tiếng, chỉ đi theo sau Kim Phi.
Kim Phi đi một bước, cô ấy cũng đi một bước.
Kim Phi cũng hết cách thật, lười tranh cãi với cô ấy, cứ theo ý cô ấy cho xong.
Lúc này thời gian 2 tiếng mà Kim Phi đưa ra cho Tả Phi Phi chỉ còn nửa giờ đồng hồ, Thiết Chùy và đội cận vệ cũng đã chuẩn bị đội ngựa xong, chờ sẵn ở cửa.
Không biết dân chúng trong làng nghe tin Kim Phi sắp xuất chinh ở đâu, cũng tập hợp tự phát ở mảnh đất trống trước cửa nhà Kim Phi, chuẩn bị tiễn Kim Phi đi.