Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vâng!”

Tiểu đội trưởng đội thủy thủ mím môi, sau đó chào Kim Phi.

Ánh mắt những thủy thủ khác nhìn Kim Phi ngoài sự sùng bái và kính nể còn thêm chút cảm động.

Một tướng thành công vạn người bỏ xác, khi hầu hết tướng lĩnh ra lệnh, họ chỉ quan tâm đến việc nhiệm vụ có hoàn thành hay không, rất ít tướng lĩnh quan tâm đến mối nguy hiểm trong đó.

Dù sao người đối mặt với nguy hiểm là binh lính chứ không phải là bản thân bọn họ.

Chỉ cần nhiệm vụ hoàn thành, bọn họ đã có thể báo kết quả, rêu rao công lao của mình.

Từ khi các thủy thủ làm binh lính đến nay, Kim Phi là quan viên đầu tiên nói với bọn họ, tính mạng còn quan trọng hơn nhiệm vụ.

Người lính lấy việc phục tùng mệnh lệnh là trách nhiệm thiêng liêng, thực ra cách làm của Kim Phi không đúng, bình thường trên chiến trường y cũng sẽ làm như vậy.

Nhưng nhiệm vụ lần này không giống bình thường, cho dù thất bại, các thủy thủ cũng có thể mang tin tức về, cũng được tính là thành công rồi.

Dù sao thành công cũng tích góp từ mỗi lần thất bại.

Nếu các thủy thủ đều chết trên biển, lần hành động này hoàn toàn thất bại, sẽ là sự thất bại vô nghĩa.

Nhưng Kim Phi càng nói như vậy, các thủy thủ càng có cảm giác thôi thúc muốn chết vì tri kỉ.

Vốn dĩ Kim Phi muốn động viên các thủy thủ trước trận chiến, nhưng phát hiện bây giờ các thủy thủ đều đang trong dáng vẻ coi thường cái chết, vì vậy y đã từ bỏ ý định động viên trước trận chiến, nói với các thủy thủ về một số điều cần chú ý khi đi trên biển, rồi ra hiệu cho Trịnh Trì Viễn cho họ giải tán.

“Tiên sinh, kể từ ngày hôm nay, ta sẽ bảo họ ở lại trên chiếc tàu chiến này, tiến hành huấn luyện cách ly, nếu ngài rảnh, có thể đến giảng thêm cho họ.” Trịnh Trì Viễn nói.

Dù Kim Phi chưa bao giờ đi thuyền xa, nhưng y vẫn biết một ít kiến thức chung về hàng hải.

Những kiến thức chung mà Kim Phi biết là kiến thức rất mới lạ đối với thủy thủ thời này, bao gồm cả Trịnh Trì Viễn.

Khi Kim Phi giảng những kiến thức đó, Trịnh Trì Viễn cũng nghiêm túc lắng nghe như các thủy thủ.

Chuyến đi lần này liên quan đến tương lai của Đại Khang, Kim Phi nghĩ một chút, sau đó gật đầu đồng ý: “Được, có thời gian ta sẽ đến!”

“Vậy thì đa tạ tiên sinh!’ Trịnh Trì Viễn cười nói: “Có tiên sinh chỉ dạy, lần hành động này nhất định sẽ thuận lợi thành công!”

“Là ta nên đa tạ sự phối hợp của Trịnh tướng quân mới đúng!” Kim Phi khoát tay: “Còn chuyện của đội đánh bắt, cũng cần Trịnh tướng quân quan tâm nhiều hơn!”

“Nhắc đến chuyện này, ta còn có chút suy nghĩ muốn thương lượng với tiên sinh một chút.”

“Ngài nói đi.” Kim Phi đứng thẳng người với dáng vẻ chăm chú lắng nghe.

“Vừa rồi ta mới suy nghĩ, thủy quân bọn ta không thể thoái thác nhiệm vụ xua đuổi cướp biển trên đảo Mạo Lãng, nhưng ta nghĩ nên giao nhiệm vụ đánh bắt rong biển và cá biển cho ngư dân!”

Trịnh Trì Viễn nói: “Tiên sinh, ta nói như vậy không phải vì muốn thoái thác trách nhiệm, cũng không phải là phàn nàn, mà gần đây cướp biển ngang ngược, nhân lực của thủy quân thực sự không đủ, hơn nữa tay nghề đánh bắt đá cũng không bằng ngư dân...”

Kim Phi nghe vậy thì khẽ gật đầu.

Sau khi đến xưởng đóng thuyền, y đã nói chuyện với Đại Cường mấy lần, biết được quả thực số lượng cướp biển đã nhiều hơn trước kia nhiều, bình thường Trịnh Trì Viễn và thủy quân cũng bận hơn nhiều.

Mấy ngày gần đây, rất nhiều thuyền thủy quân lần lượt được điều động để truy đuổi cướp biển.

Hơn nữa, quả thực sở trường của thủy quân là chiến đấu chứ không phải là đánh bắt.

“Trịnh tướng quân, ngài nói cũng có lý.” Kim Phi nói: “Lát nữa ta sẽ đi tìm Hồng công tử, bảo anh ta tìm một số ngư dân làm việc này.”

Trịnh Trì Viễn lén nhìn Kim Phi, nhận thấy y quả thực không tức giận, lúc này mới yên tâm, rồi hành lễ với y: “Đa tạ tiên sinh thông cảm!”

“Chuyện này là do ta suy nghĩ không chu đáo.” Kim Phi khoát tay: “Bảo ngư dân thành lập đội đánh bắt, không những chuyên nghiệp hơn mà còn có thể giải quyết được vấn đề cuộc sống của ngư dân.”

“Tiên sinh quả thật nhìn xa trông rộng!” Trịnh Trì Viễn bèn nịnh: “Có điều ngài không biết, gần đây cướp biển ngang ngược, rất nhiều ngư dân đều không dám ra biển, sắp không trụ nổi nữa, ngài thành lập đội đánh bắt, như vậy đã cho họ một con đường sống rồi!”

Trịnh Trì Viễn hở ra là hành lễ, xu nịnh, lúc đầu Kim Phi còn có chút không quen, mỗi lần đều nói “không cần đa lễ”, nhưng bây giờ y đã lười nói, đã quen việc Trịnh Trì Viễn xu nịnh, không muốn nói nữa.

“Trịnh tướng quân, vậy ta về dạy Nhuận Nương cách làm rong biển đây, buổi trưa ngài nhớ nếm thử.”

“Đa tạ tiên sinh, làm phiền tiên sinh rồi!” Trịnh Trì Viễn tỏ dáng vẻ mong đợi.

“Thiết Chùy, lấy rong biển lên đây!” Kim Phi hét với Thiết Chùy, sau đó khoát tay với Trịnh Trì Viễn, đi đến tấm ván.

Thiết Chùy nhanh chóng bảo người cất rong biển, sau đó cùng Tả Phi Phi hộ tống Kim Phi rời khỏi tàu chiến.

Đại Cường cũng dẫn nhân viên hộ tống rời đi.

Trịnh Trì Viễn tiễn đến trên bờ, bóng dáng Kim Phi đã biến mất, mới thở phào nhẹ nhõm.

Kim Phi trở về xưởng đóng tàu, không đi tìm Hồng Đào Bình ngay mà đưa rong biển đến phòng bếp tìm Nhuận Nương.

Khi y đến phòng bếp mới biết Nhuận Nương và Đường Tiếu Bắc đã đến bờ biển câu cá, vì vậy đã bảo người đến gọi.

Biết Kim Phi tìm mình, Nhuận Nương đã nhanh chóng quay về, Đường Tiểu Bắc cũng không vui đi về cùng.

Không dễ gì cô ấy mới tìm được bạn cùng đi câu cá, kết quả hôm nay vừa mới đến bờ biển, Nhuận Nương đã bị binh lính nữ Tả Phi Phi phái đến gọi về, Đường Tiểu Bắc cảm thấy rất mất hứng, thấy Kim Phi cũng không chào.

Ngược lại, Nhuận Nương lại ngoan ngoãn nói: “Đương gia, tìm ta có việc gì sao?”

“Có chuyện.” Kim Phi chỉ vào rong biển ngâm trong chậu lớn: “Ta phát hiện ra nguyên liệu mới, hôm nay sẽ dạy nàng cách làm!”

“Nguyên liệu mới sao?” Đường Tiểu Bắc nghe Kim Phi nói như vậy, mắt lập tức sáng lên.

Mỗi lần Kim Phi dạy Nhuận Nương nấu món mới đều rất ngon, ngay cả Khánh phi đã quen ăn những món sơn hào hải vị cũng thường chạy đến tiểu viện của Kim Phi ăn ké.

Đường Tiểu Bắc cũng là một người mê ăn uống, vừa nghe có nguyên liệu nấu ăn mới đã lập tức vui vẻ, vội chạy đến trước cái chậu lớn.

Nhưng khi nhìn thấy rong biển ngâm trong chậu, cô ấy không khỏi nhíu mày: “Ta còn nghĩ là thứ hiếm lạ gì, đây không phải là cỏ quấn chân sao?”

“Muội biết thứ này sao?” Kim Phi có chút kinh ngạc nhìn Đường Tiểu Bắc.

“Mấy ngày trước đến bờ biển câu cá, có hai ngư dân đang dọn dẹp thứ này, ta đã trò chuyện với họ một lát.”

Đường Tiểu Bắc ghét bỏ nói: “Họ nói đây là cỏ dại ở biển, thứ này có thể ăn được sao?”

Nhuận Nương sờ rong biển trong chậu, chân mày cũng hơi nhíu lại.

Rong biển ướt dính, đen thùi lùi, trông có vẻ giống như vải rách, ăn được thật sao?

Nhưng vì lòng tin đối với Kim Phi nên Nhuận Nương không nói thẳng ra mà thôi.

“Tiểu Bắc, muội đừng thấy cái này xấu xí, đợi ta và Nhuận Nương làm xong thì muội sẽ biết!”

Kim Phi xắn tay áo lên, vớt một miếng rong biển trong chậu ra.

“Vậy ta đợi!”

Đường Tiểu Bắc nói như vậy nhưng cũng xắn tay áo lên như Nhuận Nương, giúp Kim Phi dọn dẹp những vật lạ trên rong biển.

Những nữ công nhân phòng bếp cũng bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu khác theo yêu cầu của Kim Phi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK