Chung Ngũ là thủ lĩnh cận vệ của Khánh Hoài, anh ta ở đây chứng tỏ rằng Khánh Hoài chắc chắn cũng sẽ ở quanh đây.
Khánh Hoài khồng phải là loại người thích khoe khoang, lúc trước Kim Phi còn là một thợ rèn, Khánh Hoài là hầu gia cao quý nhưng lại không hề làm bộ trịch thượng phái người báo cho Kim Phi đến Kim Xuyên để gặp anh ta, mà là tự mình đến làng Tây Hà thăm hỏi.
Nếu biết Kim Phi tới, Khánh Hoài nhất định sẽ ra đón.
Các cận vệ còn đang phấn khởi, nghe Kim Phi hỏi như vậy thì ai nấy đều xấu hổ cúi gằm mặt.
Các cận vệ phản ứng như vậy làm Kim Phi thầm giật mình, nhíu mày nhìn chằm chằm Chung Ngũ: “Mau nói, sao lại thế này?”
“Bọn ta vô dụng, đêm qua có người lẻn vào doanh trại ám sát, Khánh hầu bị thương…” Chung Ngũ cúi đầu trả lời.
“Cái trò gì vậy? Khánh hầu bị ám sát hả?” Kim Phi còn tưởng mình nghe lầm: “Các ngươi làm ăn kiểu gì thế? Mấy chục ngàn quân Khánh Gia làm ăn kiểu gì vậy?”
Đây là doanh trại chính của quân Khánh Gia, lều chỉ huy của Khánh Hoài nằm ở vị trí trung tâm doanh trại, xung quanh có chục ngàn quân Khánh Gia, quanh lều chính còn có đội cận về do Chung Ngũ dần dắt
luân phiên canh gác 24/24, thế mà vẫn bị ám sát?
Kim Phi cảm thấy khó tin.
Những người cận vệ đứng xung quanh càng hổ thẹn hơn.
Bất kế lý do là gì, với tư cách là cận vệ của Khánh Hoài, Khánh Hoài bị ám sát, bọn họ đều không thể trốn tránh trách nhiệm.
“Khánh hầu bây giờ đang ở đâu? vết thương thế nào rồi?”
“Ngài ấy bị đâm vào bả vai và đùi, đang nghỉ ngơi phía sau lều chính.”
“Sau này ta sẽ tính sổ với các ngươi!” Kim Phi chỉ vào các cận vệ đứng xung quanh, đạp Chung Ngũ một cái: “Dần ta đi gặp Khánh hầu!”
Chung Ngũ đi trước dần đường.
Lều Khánh Hoài nghỉ ngơi ở đằng sau lều chỉ huy, lúc Kim Phi đi qua thì phát hiện binh lính đứng canh dày đặc quanh lều trại.
Trong đó đa phần đều là những gương mặt quen thuộc.
Lúc Khánh Hoài tới Đại Tản Quan thì không chỉ mang theo cận vệ, mà còn dần theo hai trăm lính tinh nhuệ từ quân Thiết Lâm lại đây, dẫn đầu chính là phó tướng Từ Kiêu trước kia làm trợ thủ cho Kim Phi ở Thanh Thủy Cốc.
Ngoài nhóm người Chung Ngũ vừa đi đón Kim Phi thì tất cả đều ở chồ này.
Có lẽ bởi vì ngày hôm qua Khánh Hoài bị ám sát, binh lính quân Thiết Lâm canh giữ xung quanh lều trại đều rất cảnh giác, đứng quây lều trại kín như bưng, cấm bất cứ người không liên quan nào tới gần.
Uy nghiêm của Kim Phi trong quân Thiết Lâm không kém cạnh với Khánh Hoài, thấy y lại đây, Từ Kiêu lập tức đứng nghiêm, chào theo nghi thức quân đội Đại Khang: “Kim Tướng quân!”
“Kim Tướng quân!”
Các binh lính quân Thiết Lâm cũng đứng nghiêm hành lể.
Nếu là bình thường, Kim Phi chắc chắn sẽ chào lại, nhưng lúc này y không làm thế, mà lại đanh mặt mắng: “Một đám vô dụng!”
Đám người Từ Kiêu bị mắng nhưng khồng hề tức giận, chỉ cảm thấy hổ thẹn.
Bọn họ đều từng đi theo Kim Phi, biết con người Kim Phi như thế nào.
Lúc trước ở Thanh Thủy Cốc đối mặt với gian nan và nguy hiểm như vậy mà Kim Phi không hề trút giận lên bọn họ.
Bây giờ mắng chửi có nghĩa là y đang thật sự tức giận, cũng có nghĩa là Kim Phi không coi bọn họ như người ngoài.
“Cút ngay! Còn chặn cửa làm gì?”
Kim Phi tức giận đạp bay Từ Kiêu.
Các binh lính khác cũng giật mình, vội vàng
tránh đường.
Kim Phi dần theo Bắc Thiên Tâm đi vào lều chính.
Khánh Hoài nằm ở trên giường, chân trái và vai trái đều băng bó dày cộm.
Nhìn thấy Kim Phi đi vào, anh ta với tay phải vịn lên thành giường để ngồi dậy.
“Tiên sinh đường xa đến đây, đám vô dụng này cố tình không cho ta ra tiếp, mong rằng tiên sinh thứ tội!”
Khánh Hoài tỏ vẻ bất đắc dĩ mà chỉ Chung Ngũ: “Chờ ồng đây khỏe lại thì xem ồng xử lý ngươi thế nào!”
Biết Kim Phi sắp tới, Khánh Hoài muốn đi đón, thế nhưng Chung Ngũ không đồng ý, còn xách nạng của anh ta đi mất.
“Hai ta còn phải khách sáo như vậy à?”
Kim Phi phất tay, nhìn về phía quân y dưng ở một bên: ‘Vết thương của Khánh hầu sao rồi?”
“Thưa tiên sinh, miệng vết thương trên đùi Khánh hầu tuy rằng rất sâu, nhưng không gây ảnh hưởng, nghỉ ngơi mấy tháng là có thể khôi phục, vết thương ở vai trái tương đối nguy hiểm, nếu xuống thêm nửa tấc nữa có thể sẽ đâm trúng phổi!”
‘Vết này chắc là nhắm vào tim Khánh hầu phải không?”
“Đúng vậy,” Quân y gật đầu: “May mà Hầu gia
phản ứng mau, né được, bằng không hậu quả không dám tưởng tượng.”
“Thích khách đâu?” Kim Phi sầm mặt nhìn về phía Chung Ngũ.
“Chết rồi,” Chung Ngũ nói: “Thích khách ám sát thất bại thì đã uống thuốc độc tự sát!”
“Hắn lẻn vào doanh trại như thế nào, lại tiếp cận Khánh hầu ra sao?” Kim Phi hỏi.
Đây là vấn đề y rất khó hiểu, chẳng qua vừa rồi vội vã tới thăm Khánh Hoài nên nhịn khồng hỏi.
“Thích khách lẻn vào qua con kênh,” Chung Ngũ đáp: “Hắn ôm tảng đá trốn dưới đáy sông, ngậm cây sậy trong miệng đế thở, cho đến khi đến gần lều chính, bởi vì hắn trốn ở dưới nước, lại dùng cỏ sậy ngụy trang, chúng ta không chú ý đến.
Nhân lúc Hầu gia đi bộ dọc bờ sông thì thích khách đột nhiên xồng lên.”
“Chuyên nghiệp như vậy thì hẳn là rất hiếm phải khồng?” Kim Phi hỏi: “Có thể diêu tra là ai phái tới không?”
Lúc này đã là cuối thu, ngày đêm phải mặc quần áo dày, nhiệt độ nước rất thấp.
Nếu đối phương muốn trốn tránh sự tuần tra của quân Khánh Gia thì ít nhất phải lặn xuống nước ngược dòng năm dặm.
Lặn dưới nước nhiệt độ thấp suốt năm sáu dặm, lại không bị lính tuần tra phát hiện, tử sĩ tầm thường
thật đúng là không thể làm được thế này.
“Tra không ra/’ Chung Ngũ lắc đầu: “Trên người kẻ đó không có bất cứ hình xăm hay vết thương đặc biệt gì, không hề có chút manh mối nào.”
“Có đối tượng hiềm nghi không?” Kim Phi hỏi Khánh Hoài.
“Thế thì nhiều lắm,” Khánh Hoài cười nói: “Tân vương, sở vương, Ngồ vương, Tương vương, Tấn vương, còn có những thế gia đại tộc không muốn đế tiên sinh phân chia ruộng đất nữa, đều có khả năng.”
“Điều này cũng đúng.” Kim Phi cũng bất đắc dĩ.
Khánh Hoài là người ủng hộ nhiệt tình cho y và Cửu công chúa, hơn nữa rất có năng lực và kinh nghiệm chỉ huy tác chiến, quả thực có thể nói là cánh tay phải của Kim Phi.
Vậy thì tất cả kẻ thù của Kim Phi và cửu công chúa đều có khả năng ám sát Khánh Hoài.
“Sáng nay ta còn đang suy nghĩ có nên viết thư cho tiên sinh, nhờ tiên sinh phái người tới tiếp quản quân Khánh Gia đấy, nhưng ta chưa kịp quyết định thì tiên sinh đã tới rồi.”
Khánh Hoài cười nói: “Sắp tới quân Khánh Gia nhờ cả vào tiên sinh vậy.”
“Ngài cứ yên tâm dưỡng thương đi,” Kim Phi vồ vai Khánh Hoài, quay người ra lệnh: “Từ hôm nay trở đi, trong phạm vi mười thước xung quanh lều chính của Khánh hầu, nghiêm cấm bất cứ người nào không liên quan tới gần, dồ ăn đo uống đồ dùng của Khánh
hầu đều phải kiểm tra cẩn thận, hiểu chưa?”
“Rõ!” Chung Ngũ vội gật đầu.
“Từ Kiêu, vào đây!” Kim Phi lại quay ra cửa gọi một tiếng.
“Tiên sinh!”
Từ Kiêu xốc rèm lều đi vào.
“Quân chủ lực của Tan vương hiện đang ở đâu? Các thế gia hào tộc ở quận Lam Điền và phủ Kinh Triệu gần đây có gì lạ không?” Kim Phi hỏi.
Lần này y đến đây là để đánh tan quân chủ lực của Tân vương, sau đó đánh địa chủ cường hào, chia ruộng đất.
Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, cho dù bên ta chiếm có thực lực tuyệt đối thì trước khi ra tay, Kim Phi vẫn sẽ thăm dò rõ ràng chi tiết kẻ địch.
Đây là trận chiến đầu tiên sau khi rời khỏi đất Xuyên, Kim Phi không chỉ muốn đánh thắng mà còn muốn thắng đẹp, thắng dứt khoát gọn gàng!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK