Theo Kim Phi thấy, mình đã giảm bớt nhiều thuế như vậy, lại còn thực hiện công cuộc ra công cứu giúp cho người dân, phát tiền phát lương thực, không nói là cuộc sống người dân cực kì tốt, nhưng ít nhất cũng không lo cơm ăn áo mặc mới đúng.
Nhưng thông qua mấy người hỏi thăm, Kim Phi phát hiện mình nghĩ chắc mẩm rồi.
Mặc dù đời trước y cũng xuất thân từ bản làng, nhưng cuộc sống môi trường của đời trước suy cho cùng vẫn không giống với Đại Khang, lúc đó cho dù có nghèo, nhưng trong nhà cũng không thiếu nông cụ, mùa đông cũng không thiếu các loại vật phẩm như áo khoác chăn bông để chống rét.
Nhưng Đại Khang bây giờ tới cây bông còn chưa có, tới mùa đông, người dân hoàn toàn không có áo bông để ra ngoài.
Hơn nữa điều kiện chữa bệnh cũng cực kì lạc hậu, người dân mà sinh bệnh, tuyệt đại đa số đề cố chống chọi, thật sự không chịu được mới đi tìm thầy lang trong làng mua tí thảo dược.
Thầy lang trong làng đa phần cũng là người không chính thống, hoàn toàn không hiểu dược lí gì đó, chỉ có thể dựa vào mấy phương thuốc truyền từ đời này sang đời khác xuống, cùng với dược liệu có thể tìm thấy ở gần làng mà bốc thuốc, trị khỏi hay không khỏi đều xem số mạng.
Những cái này đều là vấn đề cần giải quyết ngay.
Ở đập Đô Giang nửa tháng, Kim Phi đi khảo sát hết mấy vị trí đập chứa nước mà Ngụy Đại Đồng đã chọn một lần, tạm thời vạch ra kế hoạch thi công, sau đó để Ngụy Đại Đông báo cáo với bộ Công, đợi sau khi nhân viên chuyên nghiệp của bộ Công tới xác nhận, là có thể khởi công rồi.
“Kim tiên sinh, huynh đệ nhân viên hộ tống đi cao nguyên vẫn chưa về nữa, nếu không thì đợi họ về rồi ngài hãy đi?”
Ngụy Đại Đồng tiễn Kim Phi tới cạnh phi thuyền, mặt đầy không nỡ.
Khảo sát chọn địa điểm đập chứa nước kết thúc, Kim Phi lại kiểm tra công trình quanh đập Đô Giang một lần, xác nhận không có vấn đề lớn, thì chuẩn bị quay về.
Ngụy Đại Đồng ở cùng Kim Phi mấy ngày nay, lại học được không ít kiến thức mới, cũng nhân cơ hội này đòi không ít lợi ích, nên không nỡ để Kim Phi đi.
“Ngụy đại nhân, nên xem ta cũng đã xem xong rồi, cũng nên về thôi!”
Kim Phi nói: “Tin là Ngụy đại nhân càng rõ hơn ta, sửa xong đập chứa nước là có thể mang tới điều tốt nghìn đời, nếu sửa không tốt cũng sẽ nguy hại vô cùng.
Ngài cần gì cứ nói, thứ bộ Hộ không cho được, ta sẽ nghĩ cách cho ngài, đập chứa nước và các công trình liên quan tuyệt đối không thể ăn bớt nguyên vật liệu đâu!”
“Tiên sinh ngài yên tĩnh, bây giờ ta đi lập giấy bảo đảm thực thi quân lệnh cho ngài, đập lớn ta làm ta sẽ phụ trách, trong trăm năm, trước khi ta chết mà con đập xảy ra vấn đề gì, ngài cứ chém ta. Nếu sau khi ta chết mà con đập có vấn đề, ngài hãy chém con cháu của ta!”
Ngụy Đại Đồng vỗ ngực bảo đảm.
Kim Phi luôn phản đối chuyện liên lụy, nhưng lần này lại gật đầu nói: “Đây là ngài nói đấy, đến lúc đó nếu con đập xảy ra vấn đề về chất lượng, ta thật sự sẽ giết người!”
Nước lũ vô tình, một khi con đập của đập chứa nước sụp đổ, nước lũ sẽ lao tới, nhấn chìm rất nhiều làng mạc thị trấn ở hạ du, hậu quả khó lường!
Nếu chất lượng của con đập không thể bảo đảm, Kim Phi thà tạm thời không xửa đập chứa nước.
“Tiên sinh, ta cũng không đùa, đến lúc đó ta sẽ gửi cả giấy đảm bảo thực hiện quân lệnh tới bộ Công để lập hồ sơ!” Ngụy Đại Đồng lại bảo đảm lần nữa.
“Ta sẽ đợi”!
Kim Phi chắp tay với Ngụy Đại Đồng, dẫn Nhuận Nương và Tả Phi Phi cùng lên phi thuyền.