Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nhờ cậy Tấn vương?”

Cửu công chúa thở dài, hỏi: “Tấn vương thu nhận bọn họ sao?”

“Thu nhận!” Trương Lương nói: “Trước khi ta đến, nhận được tình báo, Tấn vương đã cung cấp lương thực cùng những vật tư khác cho nhóm tàn quân này.”

“Xem ra Tấn vương và Đông Man đã cấu kết với nhau rồi!”

Thật ra trước khi hỏi vấn đề này, Cửu công chúa cũng đã đoán được câu trả lời.

Nhưng nghe Trương Lương nói như vậy, cô ấy vẫn không kìm nén được nỗi thất vọng.

Trong mười mấy năm qua, Tấn vương kiên quyết chống lại Đông Man, Cửu công chúa vì lí do này mà rất kính trọng ông ta.

Kết quả là một người kiên định chống cự như vậy, giờ đây lại đã sát cánh cùng kẻ thù mà ông ta đã chiến đấu suốt nửa cuộc đời.

“Chỉ có lợi ích vĩnh cửu, không có kẻ thù vĩnh viễn.”

Kim Phi nói: “Kẻ thù của kẻ thù là bạn, bọn họ hợp tác với nhau cũng nằm trong dự tính, Vũ Dương, nàng đừng buồn.”

“Ta không buồn, chỉ là cảm thấy hơi thất vọng và lo lắng”, Cửu công chúa nói: “Đội ngũ dưới trướng Tần vương thúc đều được coi là có thể đánh đấm, trong tay còn có vũ khí mà trước đó phu quân chi viện, một khi đánh...”

Kim Phi còn chưa lên tiếng, Trương Lương đã nói trước: “Đối đầu với tiên sinh thì chính là kẻ địch của tiêu cục Trấn Viễn, tiêu cục sẽ san bằng tất cả kẻ địch.”

Kim Phi nghe vậy, không khỏi liếc nhìn Trương Lương.

Với tính cách của Trương Lương, bình thường anh ta sẽ không chủ động mở miệng cướp lời, lúc này thái độ khác thường, hiển nhiên là lo lắng Cửu công chúa nhớ tới tình nghĩa xưa với Tấn vương, cố ý bỏ qua cho Tấn vương, cho nên vội vàng lên tiếng bày tỏ quan điểm.

Đây cũng là nguyên nhân quan trọng khiến Kim Phi giao tiêu cục Trấn Viễn cho Trương Lương.

Bất kể lúc nào, bất kể Kim Phi đưa ra quyết định gì, Trương Lương cũng sẽ không hề do dự mà đứng về phía y.

Ngay cả Kim Phi cũng có thể nghe ra ẩn ý của Trương Lương, đương nhiên Cửu công chúa cũng nghe ra được.

“Lương huynh yên tâm, trẫm vẫn có thể phân biệt được công và tư, đất Tấn vĩnh viễn là một phần không thể tách rời của Đại Khang, bất kì hành động nào với ý đồ muốn chia cắt đất nước, đều là kẻ thù của trẫm.”

Cửu công chúa nói: “Về điểm này, thái độ của trẫm vĩnh viễn sẽ không thay đổi!”

Trương Lương lần này không nói gì nữa, mà chỉ hơi khom lưng nói: “Bệ hạ anh minh!”

“Lương huynh, huynh cứ việc đi chinh chiến, những việc khác không cần phải lo lắng!”

Kim Phi cũng nhìn Trương Lương và bày tỏ thái độ: “Đừng giới hạn tầm nhìn ở đất Tần, cũng đừng giới hạn ở những nơi như Đông Man, Đảng Hạng, Thổ Phiên, hãy nhìn về phía xa, chỉ cần nơi mà ánh mắt huynh có thể nhìn thấy được thì nơi đó cũng có thể trở thành lãnh thổ của Đại Khang, cũng nên trở thành lãnh thổ của Đại Khang!”

“Phu quân, bây giờ có rất nhiều người tri thức bất mãn với chàng, nếu còn làm như vậy nữa sợ là họ sẽ nói chàng cực kỳ tàn nhẫn!” Cửu công chúa nói.

Những lời Kim Phi nói vừa rồi, đã khích lệ Trương Lương mở biên giới và khai phá đất đai.

Người trong thời đại phong kiến vô cùng quan tâm đến danh tiếng của họ sau khi chết, Cửu công chúa rất lo lắng các nhà sử học sẽ miêu tả Kim Phi thành một tên đồ tể trong chiến tranh.

“Vũ Dương, làm người phải đối diện với trái tim, không thể hèn nhát.”

Kim Phi nói: “Hơn nữa, Thổ Phiên, Đông Man, Đảng Hạng chính là một phần của vương triều Trung Nguyên chúng ta, bây giờ họ còn nói ngôn ngữ Đại Khang, Lương huynh chỉ là đi lấy lại lãnh thổ đã mất, chẳng lẽ không nên sao?”

“Còn những nơi bên ngoài Đông Man, Đảng Hạng, Thổ Phiên thì sao?”

“Người dân ở đó vẫn còn phải chịu khổ, để cho Lương huynh tới giải cứu bọn họ, để cho bọn họ không còn phải chết vì đói rét, để cho con cái của bọn họ được đi học, không ngu dốt nữa, chẳng lẽ không nên sao?”

Kim Phi nói: “Nếu như vậy là có tội, ta tình nguyện đeo trên lưng tội danh này, đi làm việc ác ở hiện tại, có lợi cho tương lai!”

Kiếp trước, Kim Phi hiểu được đạo lí tội lỗi ở hiện tại, công đức ở tương lai.

Nếu có thể cho thế hệ sau tạo ra một giang sơn thật lớn, Kim Phi tình nguyện gánh trên lưng một ít tiếng xấu.

Hơn nữa những gì y vừa nói không phải là để bào chữa cho bản thân, mà đó là sự thật.

Chế độ của thế giới này thật sự rất lạc hậu, không chỉ người dân của Đại Khang sống không tốt, mà cả người dân ở các nước khác cũng như vậy, họ đều bị các gia tộc quyền quý ở địa phương áp bức.

Sau khi Kim Phi đánh hạ những nơi này xong, những cái khác không dám nói, nhưng ít nhất sẽ cố gắng suy nghĩ biện pháp để người dân có thể ăn no mặc ấm, không bị chết vì đói và rét nữa.

“Tội ác ở hiện tại, lợi ích ở tương lai!”

Cửu công chúa thấp giọng đọc lại những lời này một lần, sau đó lộ ra vẻ suy tư.

Cho đến bây giờ, cô ấy đều cảm thấy Kim Phi là người chỉ đam mê với máy móc, không có hứng thú với việc tranh quyền đoạt lợi, bây giờ cô ấy chợt hiểu rằng, Kim Phi không phải không có hứng thú với việc tranh quyền đoạt lợi, mà là coi thường triều đình Đại Khang trước kia.

Nghĩ tới đây, Cửu công chúa không khỏi nhớ tới tấm bản đồ thế giới treo trong thư phòng của Kim Phi.

Đúng vậy, đối với người đã từng thấy cả đại dương, thì sao còn cảm thấy hứng thú với cái ao nhỏ chứ?

Cửu công chúa vốn là một người điềm tĩnh, đều bị lời nói của Kim Phi làm cho lay động, huống chi là Trương Lương và Thiết Chùy?

Các nhân viên hộ tống xung quanh nghe thấy điều này đều rất phấn khích, Trương Lương lại trịnh trọng hành lễ với Kim Phi, lớn giọng nói: “Ta Trương Lương tình nguyện làm con tốt, làm thanh kiếm trong tay của ngài, vĩnh viễn đi theo ngài, đạt được thành tựu ngàn năm”.

“Ta Trương Thiết Chùy tình nguyện vì ngài làm con tốt, làm thanh kiếm trong tay của ngài, vĩnh viễn đi theo ngài, đạt được thành tựu ngàn năm!”

“Ta Từ Tuyền tình nguyện làm con tốt thí, làm thanh kiếm trong tay ngài....”

Những nhân viên hộ tống khác cũng rối rít hành lễ và tuyên thệ.

“Rất tốt! Chúng ta cùng nhau vượt qua mọi chông gai, cùng nhau tạo ra đại nghiệp!”

Kim Phi - người luôn luôn tùy tiện cũng trịnh trọng đáp lễ.

Lão Điền đứng ở cửa xưởng thủy tinh, mặc dù không nghe được Kim Phi và Trương Lương đang nói gì, nhưng trong lòng mơ hồ có cảm giác mình đang chứng kiến lịch sử.

Nếu như có máy ảnh, ông ta nhất định sẽ chụp hình, ghi chép khoảnh khắc này.

Trên thực tế cảm giác của Lão Điền không hề sai, cũng vào ngày này, Cửu công chúa và Trương Lương đã hoàn toàn hiểu được kế hoạch của Kim Phi, cũng biết tiếp theo nên làm như thế nào.

Rất nhiều năm tiếp theo, Cửu công chúa và Trương Lương đều sẽ cố gắng vì kế hoạch này.

...

Trở lại làng, Kim Phi không đi thẳng về nhà, mà rẽ đến trường học một chuyến.

Lúc mới bắt đầu, trường học làng Tây Hà là ngôi nhà cũ mà lão thợ rèn để lại cho Kim Phi, các học sinh đều học tập ở căn lều tranh ban đầu dùng để kéo sợi.

Tuy nhiên khi ngày càng nhiều công nhân đến làng Tây Hà, ngày càng nhiều trẻ em tới trường, những căn lều tranh dần dần không đủ dùng, vì vậy lão trưởng làng đã bàn bạc với mấy nhà bên cạnh, xây dựng cho họ một căn nhà ngói bên ngoài làng, để cho bọn họ dọn sang.

Mấy người hàng xóm vui mừng vì được nâng cấp miễn phí từ nhà tranh lên nhà ngói, lập tức đồng ý ngay.

Thế là, lão trưởng làng đã phá bỏ những ngôi nhà tranh của những gia đình này, xây dựng một căn nhà dạy học hai tầng, tên trường học làng Tây Hà được đổi thành Tiểu học làng Tây Hà.

Nhà cũ của Kim Phi không bị tháo dỡ, mà để lại làm nhà ở tập thể cho các cô giáo.

Cổng trường học cũng được thiết kế dựa trên trường học lúc bé của Kim Phi, phía trên cửa có một khung sắt, bên trên gắn mấy tấm gỗ ghi tiểu học làng Tây Hà.

Bên dưới khung sắt là hai mặt tường màu trắng, bên trái tường trắng viết “Học tập tập tốt, tiến bộ mỗi ngày”, bên phải tường trắng viết “Nghèo đến mấy cũng không thể nghèo giáo dục, khổ thế nào cũng không thể để đứa trẻ khổ”.

Bên trái là viết cho các đứa trẻ xem, bên phải là viết cho người lớn xem.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK