Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đất Tấn cách Xuyên Thục không quá xa, thông thường cứ mười ngày sẽ có một chiếc phi thuyền qua lại. Nếu nhân viên hộ tống muốn gửi tin nhắn cho gia đình, họ có thể gửi cho phi thuyền cùng với báo cáo tình hình chiến đấu. Nếu gia đình muốn gửi thứ gì đó cho nhân viên hộ tống thì cũng có thể gửi phi thuyền mang đi.

Cách đây vài ngày, chồng chị ta đã gửi một lá thư kể cho vợ mình về tuyết rơi dày đặc và cái lạnh ở đất Tấn.

Ban đầu anh ta chỉ kể cho vợ nghe những gì đang xảy ra ở phương Bắc, nhưng sau khi đọc xong, người phụ nữ bắt đầu cảm thấy vô cùng thương chồng mình.

Kim Phi luôn tôn trọng người nhà của những nhân viên hộ tống nên gật đầu đáp: "Tẩu tẩu cứ hỏi!"

"Tiên sinh, tại sao chúng ta lại phải tới đất Tấn chiến đấu?"

Người phụ nữ ngẩng đầu hỏi: "Chúng ta bảo vệ Xuyên Thục rồi sống thật tốt không phải được rồi sao? Tại sao phải đi xa như vậy đánh người khác?"

Nghe vậy, Kim Phi cắn môi.

Y không ngờ người phụ nữ lại hỏi câu hỏi này.

Nói đúng ra, người phụ nữ đang hỏi về chiến tranh và hòa bình, có thể nói đây là một câu hỏi mang tính triết học.

Kim Phi còn chưa kịp nghĩ ra cách trả lời, thím Ba đã nói: “Ngưu Lan gia kia, ngày nào cô cũng nghe nhật báo Kim Xuyên mà vẫn không có tác dụng gì sao? Chúng ta chiến đấu ở đất Tấn vì ở đó vẫn còn rất nhiều địa chủ và quý tộc. Bọn chúng vẫn đang áp bức và bóc lột dân lành".

“Nhưng điều đó thì liên quan gì đến chúng ta?” người phụ nữ hỏi: “Chúng ta không thể sống cuộc sống của riêng mình sao?”

“Cô sống tốt đời mình nhưng người dân ở đất Tần đất Tấn không phải sinh mạng sao?", thím Ba nói tiếp: "Cô nói như vậy là chỉ biết bản thân mình mà không nghĩ tới người khác. Nếu tiên sinh cũng nghĩ vậy thì sao lại lấy tiền đi cứu trợ thiên tai chứ?"

“Thím Ba là người ngoài thì nói nghe hay lắm, chú Ba làm việc ở trong làng thì thím có phải lo gì đâu. Thím có biết ta lo cho đương gia nhà ta thế nào không? Mỗi lần nhìn thấy người đưa thư tới ta đều sợ hãi, sợ anh ta nói với ta đương gia nhà ta đã gặp chuyện ở đất Tấn!"

Người phụ nữ rơi nước mắt nói: "Ta chỉ muốn bảo vệ gia đình ta và sống một cuộc sống tốt đẹp. Ta có sai không?"

"Tiêu cục Trấn Viễn trước nay không bắt trai tráng tòng quân, là người nhà cô tự nguyện đi chiến đấu, tiên sinh cũng đâu có ép?". Thím Tam bĩu môi: "Cô không sai, cô thấy tiên sinh dễ nói chuyện nên mới như vậy phải không. Trước đây quan phủ đến bắt nam nhân đi tòng quân sao không thấy cô hỏi quan phủ sao họ phải đi đánh nhau?”

Kim Phi thấy hai người sắp cãi nhau, vội vàng đứng vào giữa: "Tẩu tẩu, tẩu đang nghĩ ta quá tham vọng, tại sao lại cứ đi chiếm đoạt lãnh thổ của người khác phải không?"

“Ta không có ý đó!”, người phụ nữ liên tục xua tay.

Nhưng Kim Phi biết đây có thể là điều chị ta đang nghĩ.

“Tẩu tẩu, không phải ta đang tự bào chữa cho mình, thực ra ta cũng không có mong muốn đi tranh giành lãnh thổ với người khác. Nhưng trên đời này, không phải lúc nào cũng được như ý. Ta không muốn đánh họ, nhưng nhiều khi không đánh thì không được!"

Kim Phi nói tiếp: “Lấy bọn thổ phỉ trên núi Thiết Quán làm ví dụ. Lúc đó ta cũng chỉ muốn yên thân làm ăn, không muốn khiêu khích chúng nhưng chúng nhất quyết chặn xe của ta để đòi thu lộ phí".

Được, muốn lộ phí cũng được thôi, nhưng chuyện gì xảy ra tiếp theo? Sự tham lam của chúng ngày càng lớn, chúng cướp luôn cả xe chở hàng. Sau này chúng còn vào tận làng để cướp bóc, nếu không phải chúng ta đã chuẩn bị từ sớm, chặn chúng ở bên ngoài thì có lẽ làng chúng ta hôm đó đã diệt vong rồi!

Đất Tấn và đất Tần cũng vậy, ban đầu ta không muốn đánh nhau, nhưng chúng không nói một lời đã phá hủy cứ điểm thương hội của chúng ta, giết người của thương hội và cướp đồ của chúng ta. Nếu chúng ta không phản kháng, bọn chúng sẽ giống như thổ phỉ núi Thiết Quán, chạy tới tận cửa nhà chúng ta để cướp!"

Trên thực tế, Kim Phi tấn công đất Tấn và đất Tần, không chỉ vì những điều này. Mà còn bởi vì trong suy nghĩ của y, bản đồ của Hoa Hạ chỉ được phép lớn hơn kiếp trước chứ không thể nhỏ hơn! Hơn nữa, y cũng thực sự thương xót bách tính ở đất Tấn.

Ngoài ra, muốn phát triển công nghiệp thì cần có nhiều loại tài nguyên như than đá, dầu mỏ. Ở Xuyên Thục mặc dù cũng có nhưng hoàn toàn không thể so sánh với tài nguyên than ở đất Tấn.

Vì vậy, nếu Kim Phi muốn nhanh chóng phát triển công nghiệp thì lãnh thổ nhỏ sẽ không đáp ứng được.

Tất nhiên, những điều này không thể nói với người phụ nữ, có nói chị ta cũng không hiểu.

Danh Sách Chương:

Sách

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK