“Phu nhân, Kim tiên sinh không có ở đây, trong làng còn cần phải dựa vào phu nhân duy trì đại cục, cho nên phu nhân phải nghĩ thoáng ra.” Nguy Vô Nhai khuyên nhủ.
“Đúng vậy phu nhân, hai ngày nay người không ra khỏi cửa, làng đã loạn thành một mớ fôỉ.” Tiểu Ngọc nói.
“Tỷ tỷ, phu quân kỉnh doanh vất vả, làng mới có được quy mô như ngày hôm nay, chúng ta nhất định phải bảo vệ làng.”
Cửu công chúa tiến lên câm tay Quan Hạ Nhi: “Bằng không thì chờ phu quân trở lại, chúng ta làm sao có thể bàn giao lại được?”
“Phu quân còn có thể trở về sao?” Mắt Quan Hạ Nhi lại đỏ hoe.
“Nhất định có thể trở về!” Cửu công chúa kiên định nói: “Phía Đông Hải hôm qua đưa tin đến, nói là việc trục vớt thi thể đã kết thúc, nhưng không tìm thấy thỉ thể của phu quân, Tiểu Bắc, Thiên Tâm và Đạỉ Lưu, vậy nên ta suy đoán là phu quân rất có thể đã trốn thoát, chẳng qua là có vài lý do mà tạm thời không thể lên bờ.
Ta đã truyền tin bảo Nguy Đại Đồng phái
tất cả thuyền của Cục vận tải đến Đông Hải, Thiết Chuỳ điều động ba trăm nhân viên hộ tống từ Tây Xuyên và từ đập Đô Giang qua đó.
Tốc độ xuôi dòng rất nhanh, cùng lắm thì ngày mai là có thể tớỉ trấn Ngư Khê, bọn họ nhất định có thể đón phu quân trở về.”
Tiểu Ngọc quay đầu nhìn về phía Cửu công chúa, trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.
Mâỳ ngày nay Cửu công chúa vẫn luôn không ra khỏi cửa, Tiểu Ngọc còn tưởng rằng cô ấy tránh hiềm nghi, không ngờ cô ấy lại âm thầm làm nhiều chuyện như vậy.
‘Vũ Dương, may mà có muội!” Quan Hạ Nhi cầm tay Cửu công chúa: “Nếu không có muội, ta thật sự không biết phải làm gì…”
“Tỷ tỷ, ta cũng chỉ có thể làm đến vậy, tiếp theo như nào còn phải trông cậy vào tỷ.”
Cửu công chúa nói: “Gia tộc quyền thế khí thế hung hăng, vì phu quân, cũng vì trăm họ trong làng, tỷ nhất định phải tỉnh táo lại!”
Vũ Dương, bây giờ ta ngay cả chữ cũng không biết được bao nhiêu, đau óc ngu dốt, hay là muội quản lý việc nhà đi.”
Quan Hạ Nhi thấp giọng nói: “Đương gia nói, muội ở kỉnh thành thường xuyên giúp bệ hạ
phê duyệt tấu chương, quản lý quốc gia đại sự, nhất định có thể quản lý tốt hơn ta.”
Tiểu Ngọc nghe thấy Quan Hạ Nhi nói vậy thì nhất thời nóng nảy.
Là người sinh ra ở trong làng, trong lòng Tiểu Ngọc tin tưởng Quan Hạ Nhỉ, chứ không phải là Cửu công chúa tới từ kinh thành.
Quan Hạ Nhỉ đang chuẩn bị giao quyền hành ra à?
Tiểu Ngọc vừa mới chuẩn bị mở miệng ngăn cản, thì nghe thấy Cửu công chúa lên tiếng.
“Tỷ tỷ, không phải là ta không muốn quản lý công việc, mà là cơ thể này của ta đúng là không được thuận tiện”
Cửu công chúa bất đắc dĩ chỉ vào bụng mình.
Tiểu Ngọc nghe thấy Cửu công chúa nói vậy mới thở phào nhẹ nhõm.
May mà Cửu công chúa không đồng ý, bằng không cô ấy phải đóng vai ác fôỉ.
Cô ấy vội vàng phụ hoạ: “Đúng vậy đó phu nhân, điện hạ sắp sinh, người để cho cô ấy nghỉ ngơi cho khoẻ đi.”
Nói xong, cô âỳ còn liên tục nháy mắt với
Nguy Vô Nhai.
Nguy Vô Nhai mỉm cười, gật đầu nói: “Quả thật phải nghỉ ngơi cho khoẻ rồi”
“Tỷ tỷ, gần đây ta luôn cảm thấy mệt mỏi, vậy nên cái nhà này vẫn là tỷ quản lý đi.” Cửu công chúa nói.
Nguy Vô Nhai nghe Cửu công chúa nói vậy, không khỏi nhìn cô ấy một cái thật sâu.
Hôm qua ông ta vừa mới bắt mạch cho Cửu công chúa, không có vấn đê gì, thai nhi rất khoẻ mạnh, Cửu công chúa đi bộ cũng mạnh mẽ như gió, nói là mệt mỏi chẳng qua chỉ là mượn cớ mà thôi.
Nhưng hai ngày nay trong làng có người loan tin vịt nói Cửu công chúa muốn đoạt quyền, một khỉ Cửu công chúa quản lý việc nhà, tương đương với việc chứng thực lời đồn.
Với sự thông minh của Cửu công chúa, không thể nào không nhìn ra điểm này, vậy nên cô ấy lựa chọn nhượng bộ.
Nguy Vô Nhai cũng nhận thức được điểm này, vậy nên cũng không nói gì, cúi đầu đứng ở một bên.
“Đúng, Vũ Dương việc dưỡng thai là quan
trọng nhất, những chuyện khác có ta rồi.” Quan Hạ Nhỉ vội vàng đỡ Cửu công chúa ngồi xuống ghế: “Nếu muội có chuyện gì không may, ta có chết cũng không dám đi gặp liệt tổ liệt tông nhà họ Kim”
Không thể đẻ nhiều con cho Kim Phi, vẫn luôn là tâm bệnh của Quan Hạ Nhỉ.
Nếu như Kim Phi thật sự gặp chuyện không may, thì đứa bé trong bụng Cửu công chúa chính là huyết mạch duy nhất của y.
Quan Hạ Nhi là nữ nhân tư tưởng phong kiến, việc này quan trọng hơn bất kể thứ gì.
“Tỷ tỷ, lúc trước phu quân không có ở đây, lúc làng bị bao vây, tỷ cũng đã làm rất tốt.”
Cửu công chúa thấy Quan Hạ Nhi vẫn còn chút lo lắng, nên khích lệ: “Lần này cũng giống như lần trước là được, nếu có chuyện gì không chắc chắn, ta với tỷ cùng nhau thương lượng.”
“Được! Chúng ta cùng nhau bảo vệ làng, chờ đương gia trở về!”
Quan Hạ Nhi gật đầu, sau đó quay về phía cửa hô lớn: “Nhuận Nương, mang áo giáp của ta ra!”
“Vâng!”
Nhuận Nương vẫn luôn đứng ở cửa nghe
lén, lau nước mắt một cái rồi xoay người chạy.
Một lát sau, Quan Hạ Nhỉ một thân quân trang đẩy cửa phòng ra.
Mặc dù sắc mặt hơi tái, nhưng khí chất của cô toàn thân đã thay đổi hoàn toàn.
“Tiểu Ngọc, thông báo cho các trưởng làng, trưởng lão, lãnh đạo cấp chủ nhiệm trở lên ở nhà xưởng, cùng với các nhân viên hộ tống, Đại đội trưởng quân Trấn Viên nhân viên, lát nữa qua xưởng dệt họp!”
Quan Hạ Nhi mở miệng nói.
“Dạ!” Tiểu Ngọc chạy nhanh ra ngoài.
Quan Hạ Nhỉ dẫn theo Tiều Ngọc một lần nữa tuyển chọn đội hộ vệ, đỉ về phía sau núi.
Mấy ngày gần đây, tin đồn trong làng nổi lên tứ phía, Quan Hạ Nhỉ vẫn luôn không lộ diện, người dân trong làng không khỏi bàng hoàng.
Gặp lại Quan Hạ Nhi, người dân trong làng nhất thời mớỉ cảm thấy trong lòng ổn định một chút.
“Hạ Nhi, bọn họ nói Phỉ ca bị giết hại ở Đông Hải, có thật vậy không?”
Thím Ba kéo Quan Hạ Nhi lo lắng hỏi.
“Tin nhảm, dều là tin nhảm thôi!”
Quan Hạ Nhi không chút do dự nói: “Có người muốn gây chuyện với làng chúng ta, cố ý tung tin đồn, mọi người tuyệt đối không thể tin! Hôm qua đương gia đã gửi tin cho ta, y ở Đông Hải có thể tạo ra thuyền lớn ra biển, rất nhanh sẽ quay về thôi!”
Cô đi qua đỉ lại như vậy là do Cửu công chúa sắp xếp, những lời này cũng là Cửu công chúa bảo cô nói.
Hiện giờ lòng dân ở làng Tây Hà bất ổn, bất kể là Kim Phi có mệnh hệ gì không, cũng không được thừa nhận.
“Ta đã nói rồi, Phỉ ca có bản lĩnh như vậy, đám mọi rợ cao nguyên còn bị y đánh tè cả ra quần, chỉ là mấy tên cướp biển mắt không thấy ánh sáng, sao có thể động đến được y!”
Thím Ba cắn răng nói: “Nếu để cho ta biết là ai đáng chết nguyền rủa Phì ca, ta phải mắng chết hắn mới thôi!”
“Thím Ba, ở trong làng thím có quan hệ tốt nhất, nhất định phải điều tra rõ giúp Tiểu Ngọc, tín đồn truyền ra từ chỗ nào!”
Quan Hạ Nhi dặn dò nói: “Người tung tin đồn lòng dạ ác độc, nhất định phải bắt được hắn!”
“Hạ Nhi, cháu yên tâm, chuyện này cứ giao cho ta!”
Thím Ba vỗ ngực nói: “Ta nghe từ vợ bé nhà Lục Tử, vậy ta đi hỏi cô ta là nghe aỉ nói, cứ như vậy hỏi lần lượt, ta không tin là không tìm được!”
“Vậy thì làm phiền thím Ba rồi!”
“Đều là người một nhà, nói phiền toái khách khí như vậy làm gì!” Thím Ba khoát tay nói: “Vậy ta qua nhà Lục Tử hỏi một chút”
Nói xong bà ta vội vàng rời đi.
Quan Hạ Nhỉ tiếp tục đỉ về phía sau nói, dọc đường đi hễ có người hỏi thì cô đều trả lời như vậy.
Có cái loa lớn như thím Ba hỗ trợ, Quan Hạ Nhì còn chưa đến sau núi, ‘hướng gió’ ở trong làng đã thay đổi.
Hầu như tất cả mọi người đều biết, Kim Phi gặp tập kích chỉ là lời đồn, có người xấu muốn phá vỡ tình đoàn kết trong làng.
Mây đen bao phủ trong lòng người dân trong làng mấy ngày liên tiếp bỗng chốc tan thành mây khói.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK