Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cả hoàng cung đã bị người ta phong tỏa!

“Có tin gì của phụ hoàng không? Phụ hoàng thế nào rồi?”

Cửu công chúa vội vàng hỏi.

“Không biết, hoàng thành đã bị người của Trần Tân Bình và Phùng Tứ Thành bao vây, Cục tình báo cũng không hỏi được tin gì.”

Tấn Trần nói: “Nhưng trước khi phong tỏa hoàng thành có người đã thấy Thái tử dẫn người của sáu đội quân Đông Cung vào hoàng thành.”

“Sáu đội quân Đông Cung không phải nằm trong tay Tần Chung sao, ngươi phái người đi hỏi hắn xem!” Cửu công chúa nói.

“Nhị đệ... Nhị đệ đã chết rồi...” Tần Trấn nghiến răng nói: “Cục tình báo nói, nhị đệ bị treo ở cột ngoài Đông Cung.”

“Trần Trạch Hựu đang muốn tạo phản sao?”

Ngay cả người kiên định như Cửu công chúa, lúc này cũng không khỏi run lên.

Không biết là đang tức hay sợ nữa.

Hoàng đế sắp xếp nhị ca của Tần Minh là Tần Chung tới đảm nhiệm sáu đội quân Đông Cung, cũng là để giám sát Thái tử ở một mức độ nhất định.

Thái tử cũng đã biết điều này, cho nên lúc Tần Chung vừa mới tới Đông Cung thường xuyên bị Thái tử gây khó dễ.

Cũng may Tần Chung linh hoạt hơn đại ca và tam đệ nhiều, làm cho Thái tử vui vẻ, từ đây hai người có thể nói là như hình với bóng.

Tất cả mọi người đều nghĩ rằng, sau khi Thái tử kế vị, Tần Chung nhất định sẽ được trọng dụng.

Ai ngờ, giờ lại bị treo cổ chết...

Tần Bành bị ám sát, Tần Chung bị giết hại.

Hai trong tứ trụ của nhà họ Tần trong chốc lát đã ngã xuống.

Dù Tần Trấn vẫn còn sống, nhưng anh ta lại không liên lạc được với quân giáp đỏ, có thể nói là tướng không binh.

Thuộc hạ của Tần Minh chỉ còn lại mấy thị vệ, càng không thể nào trông cậy được.

“Phụ hoàng nhất định không thể xảy ra chuyện!” Cửu công chúa kéo Kim Phi lại, cầu khẩn nói: “Tiên sinh, giúp ta một tay, ta muốn vào cung!”

“Đừng sốt ruột!” Kim Phi cũng nhận thức được độ nghiêm trọng của vấn đề, an ủi Cửu công chúa một tiếng, nghiêng đầu hô: “Đại Lưu, bắn pháo hiệu số ba, gọi Lão Ưng tới đây!”

Khinh khí cầu của tiêu cục Trấn Viễn có màu đen tuyền, bếp lò cũng được che bằng rèm nên ban đêm rất khó phát hiện.

Đến hiện tại, người biết đến khinh khí cầu vẫn còn nằm trong phạm vi kiểm soát được.

Nhưng nếu sử dụng khinh khí cầu đi vào hoàng cung, rất có khả năng khinh khí cầu sẽ bị lộ.

Nhưng Kim Phi vẫn không do dự.

Cửu công chúa nói không sai, Hoàng đế không thể có chuyện gì được, nếu không Đại Khang sẽ loạn mất.

Kim Phi nghĩ hậu quả này còn nghiêm trọng hơn khinh khí cầu bị lộ, thậm chí còn nghiêm trọng hơn việc đối phó với Đông Man.

Người Đông Man đến thì đánh đi là được, nhưng cả Đại Khang là loạn lạc thì lúc đó chắc chắn dân chúng sẽ lầm than.

Hoàng cung đã bị cấm quân và người của Thái tử bao vây, muốn vào hoàng cung, cách tốt nhất là đi khinh khí cầu.

Vụt!

Pháo hoa màu trắng tỏa ra trong không trung.

Ngoài thành, Lão Ưng vừa bước xuống từ khinh khí cầu.

Nhìn thấy pháo hoa, anh ta vội nói: “Lão Tam, ngươi mau thu dọn, Lão Lưu, chúng ta về phía nam”.

Khinh khí cầu vốn dĩ không có động lực, chỉ có bay theo gió.

Hôm nay là gió nam, mấy người Lão Ưng bay từ nam thành, chỉ có thể đáp xuống từ phía bắc.

Nếu muốn vào thành nữa thì chỉ có thể quay lại phía nam của thành lần nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK