Vì vậy Khánh Mộ Lam vừa nói xong, Kim Phi trong lòng đã quyết định sẽ nắm thế chủ động.
"Mộ Lam, ta hỏi lại cô một lần, tin tức của cô có chính xác không?" Kim Phi nghiêm túc nhìn chằm chằm Khánh Mộ Lam.
"Con số cụ thể có thể không đủ chính xác, nhưng tình huống mà ta đề cập chắc chắn có tồn tại, hơn nữa thực tế so với những gì ta phát hiện còn nghiêm trọng hơn!" Khánh Mộ Lam cũng nghiêm túc nói.
“Việc bàn giao của công nhân cũ và mới ở xưởng cá muối diễn ra như thế nào rồi?” Kim Phi lại hỏi.
“Về cơ bản là xong xuôi” Khánh Mộ Lam trả lời: “Và ta cũng không có ý định đưa toàn bộ công nhân cũ đi, thay vào đó sẽ giữ lại một nửa là người cũ, một nửa là người mới vào. Nếu có chuyện gì xảy ra ở Đông Hải này , họ cũng có thể giúp doanh trại hộ tống và binh phủ!
"Như vậy cũng được!"
Kim Phi khẽ gật đầu: "Tiếp theo, cô cần làm tốt công tác chuẩn bị trấn áp thổ phỉ, chờ ta thông báo, sẵn sàng xuất phát bất cứ lúc nào!"
"Vâng!" Khánh Mộ Lam đứng dậy chào Kim Phi, sau đó xoay người rời đi.
Nhuận Nương bưng một bát đồ ăn từ trong bếp đi ra, nhìn thấy Khánh Mộ Lam đang rời đi liền vội vàng hỏi: "Mộ Lam, sắp được ăn rồi, cô đi đâu vậy?"
"Hôm nay ta có việc phải làm, không có thời gian để ăn!"
Khánh Mộ Lam bước đi mà không nhìn lại.
“Đã trở thành xưởng trưởng rồi mà tính khí vẫn thất thường như vậy!”
Nhuận Nương lắc đầu, bưng bát đồ ăn vào trong nhà ăn.
Kết quả là Nhuận Nương vừa đi tới cửa, Kim Phi lại sải bước đi ra, cả hai đều không chú ý, suýt chút nữa đã làm đổ bát đồ ăn.
May mắn thay, Kim Phi đã phản ứng nhanh và đỡ được Nhuận Nương.
Một ít đồ ăn trong bát bị đổ ra ngoài, rất nhiều nước bắn tung tóe lên người Kim Phi.
Nhưng Kim Phi cũng không để ý, đỡ Nhuận Nương đứng vững rồi y đi vào trong sân.
Nhuận Nương quay lại nhìn bóng lưng Kim Phi, trong mắt hiện lên sự lo lắng.
Khánh Mộ Lam và Kim Phi đều hành động bất thường như vậy, có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó.
Kim Phi đi vào trong sân, hướng cửa hô lớn: "Thiết Chuỳ!"
Thiết Chuỳ chạy ra từ căn phòng bên sân: “Sao vậy tiên sinh?”
"Ngươi có biết Hầu Tử hiện tại đang ở đâu không?" Kim Phi hỏi.
Lần này đến Đông Hải, chiến đội áo giáp đen cũng đi cùng.Tuy nhiên, để kiểm tra kỹ năng nguỵ trang của bọn họ, chiến đội áo giáp đen không trực tiếp đi theo Kim Phi mà chia nhỏ ra rồi đến đây với nhiều thân phận và phương tiện di chuyển khác nhau.
Ngay cả Kim Phi cũng không biết bọn họ hiện tại ở đâu.
"Ta biết!" Thiết Chuỳ trả lời.
"Vậy thì gọi họ đến đây. Ta có việc cần gặp họ!"
Mặc dù Khánh Mộ Lam đã khẳng định tin tình báo không có vấn đề gì, Kim Phi cũng tin cô ấy sẽ không đùa giỡn những chuyện như thế này, nhưng tình hình hiện tại ở Đông Hải rất phức tạp, những người tị nạn mới đến cũng chưa thể coi đây như quê nhà của họ và không thể chịu đựng được quá nhiều biến cố.
Đại đa số người tị nạn đến Đông Hải đều đã trải qua vô số gian khổ và trở nên sợ hãi. Nếu nơi này tiếp tục phát triển ổn định thì không sao, nhưng nếu bạo loạn xảy ra, người tị nạn rất có thể sẽ phân tán khắp nơi.
Đông Hải thịnh vượng cũng sẽ thất thủ!
Kim Phi phải thận trọng, cho dù có được thông tin của Khánh Mộ Lam, Kim Phi cũng phải xác nhận lại.
Hầu Tử và các thành viên của chiến đội áo giáp đen đã đến Đông Hải từ lâu nhưng họ vẫn ẩn nấp trong bóng tối. Lần trước suýt xảy ra bạo loạn nhưng đội quân do A Quyên chỉ huy đã ra tay, cho nên chiến đội áo giáp đen cũng không ra mặt nữa.
Bây giờ chuyện liên quan đến đại cục ở Đông Hải, Kim Phi buộc phải sử dụng đến lực lượng này.
Thiết Chuỳ động tác rất nhanh, Kim Phi vừa ăn xong đã đưa Hầu Tử tới, Đại Tráng cũng đi theo.
Chỉ là quần áo của hai người đều rách rưới, chân cũng không có nổi một đôi dép rơm, trông họ còn tệ hơn rất nhiều người tị nạn, trên mặt còn hoá trang trông rất khác so với trước đây. Nhuận Nương vừa ra khỏi nhà ăn nhìn thấy còn không nhận ra họ, cho nên đang thắc mắc tại sao Kim Phi lại gọi hai người tị nạn đến?