Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe thấy tiếng hét của Mạnh Thiên Hải, giáo úy dẫn đầu phủ binh vội vàng quay đầu nhìn về phía thái giám.

Thái giám cũng không vì mấy chuyện nhỏ nhặt này mà làm khó Mạnh Thiên Hải, tỏ ý bảo giáo úy thả giỏ xuống.

"Ta đoán Mạnh tướng quân chắc chắn không đuổi kịp kỵ binh Cao Nguyên đúng không?"

Thái giám cười như không cười liếc nhìn Mạnh Thiên Hải.

"Vốn đã bị thiến rồi, lại còn ăn nói khó nghe như thế, chẳng trách đoạn tử tuyệt tôn!"

Mạnh Thiên Hải nhếch môi, bước sang bên cạnh vài bước.

"Mạnh Thiên Hải to gan, dám nhục mạ Châu Mục đại nhân, thật đáng chết!"

Giáo úy phủ binh vừa mới được thái giám cất nhắc lên chức, đương nhiên rất trung thành, giận dữ quát: "Châu Mục đại nhân, xin cho thuộc hạ chém chết kẻ gian này!"

"Điện hạ đang ở dưới thành nhìn đấy, ta cũng không dám chém Mạnh tướng quân đâu!"

Trong mắt thái giám lóe lên một tia hung ác, nhưng ngay sau đó đã bị trấn áp.

Ông ta chỉ vào lệnh mở cửa thành trên bàn bên cạnh: "Mạnh tướng quân, ngài cũng đừng nhiều lời nữa, nhanh mở cửa thành ra, để cho điện hạ và Kim tiên sinh còn vào thành chứ?"

Mạnh Thiên Hải hừ một tiếng, lấy binh phù trong lòng ngực ra, đóng lên trên lệnh mở cửa thành.

Thái giám tỏ ý bảo giáo úy cầm lệnh, đi xuống mở cửa thành ra.

Mạnh Thiên Hải nhìn xung quanh, phát hiện người của mình đều đã bị điều đi, anh ta tháo nỏ cầm tay bên hông xuống, giơ tay lên bắn một mũi tên lệnh lên không trung.

"Ngài làm gì đấy?" Thái giám cau mày hỏi.

Ngày nay mũi tên lệnh ở Tây Xuyên đã không còn gì lạ lẫm, dân chúng đều biết nó dùng để triệu tập người, công dụng khá giống với đánh trống triệu tập.

Thái giám theo bản năng cảm thấy có gì đó không đúng.

"Cận vệ của ta đều chẳng thấy đâu, nên ta bảo bọn họ đến nghênh đón công chúa điện hạ, không được à?"

Mạnh Thiên Hải dửng dưng nói.

Mũi tên lệnh xuất hiện ở Đại Khang chưa lâu, cho dù luật lệ hay quân quy, đều không đưa ra yêu cầu, thuộc về lỗ hổng pháp luật.

Nói cách khác, chỉ cần Mạnh Thiên Hải vui vẻ, anh ta muốn đặt đâu thì đặt đó, ai cũng không quản được.

Dù thái giám có biết rõ là không thích hợp, cũng không có lí do để trách móc Mạnh Thiên Hải.

Lúc này cửa thành đã mở, nhìn thấy Cửu công chúa vào thành, thái giám chỉ đành kìm nén tâm trạng lo lắng, dẫn người đi tiếp đón.

“Hạ quan bái kiến điện hạ!”

Thái giám không tuân theo quy củ trong cung, hành lễ cúi lạy Cửu công chúa, cũng không xưng nô tài giống trong cung, mà tự xưng là hạ quan.

Điều này nhắc nhở Cửu công chúa rằng thân phận của ông ta là thay mặt cho châu mục.

Châu mục chính là quan lớn ở biên cương, dựa theo quy củ, Cửu công chúa phải xuống ngựa đáp lễ.

Đáng tiếc Cửu công chúa hoàn toàn không thích bộ dáng này của thái giám, vẫn cưỡi trên ngựa chiến như cũ, chỉ liếc ông ta từ trên xuống một cái.

Trong mắt thái giám có một tia nghiêm nghị xẹt qua, nhưng ông ta cũng không làm khó Cửu công chúa được, chỉ đành trút giận vào Kim Phi bên cạnh.

“Kim Phi, không hiểu quy củ à? Nhân viên hộ tống không thể mang đao vào thành, không biết hả? Người đâu, thu hết đao của bọn họ lại cho ta, lục soát lại một lượt thật kĩ!”

“Vâng!”

Giáo úy của binh phủ nghe thấy, lập tức dẫn người tiến lên.

Kim Phi hơi nheo mắt lại, trong lòng đã có sát ý.

Chỉ cần binh phủ thật sự dám tới cởi đao của y, y nhất định sẽ rút đao giết người!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK