Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước khi tiêu cục Trấn Viễn xuất hiện, Tạ Lăng Phong luôn coi Hà Đỉnh Lương là kẻ thù truyền kiếp của mình, nhưng sau khi Trương Lương đến, Tạ Lăng Phong đột nhiên cảm thấy tranh chấp giữa ông ta và Hà Đỉnh Lương trở nên không đáng để nhắc tới.

Mặc dù biết kẻ cướp kho lương của nhà họ Hà là ai, nhưng vì hóa giải sự lúng túng, Tạ Lăng Phong vẫn hỏi: "Kho lương của huynh bị thổ phỉ ở đâu cướp vậy?"

"Một đám tự xưng là thổ phỉ núi Miêu Miêu, nhưng bọn họ không chỉ có máy bắn đá và cung nỏ hạng nặng, mà còn sử dụng cả lựu đạn, kẻ ngốc cũng biết bọn họ là người của tiêu cục Trấn Viễn!"

Hà Đỉnh Lương phàn nàn: "Nếu Trương Lương đã muốn diễn kịch, cũng phải chú tâm chút, sơ hở lớn như vậy, không phải là giấu đầu hở đuôi sao? Đúng rồi Tạ huynh, ta nghe nói huynh đã gặp Trương Lương, hỏi anh ta vấn đề này chưa?"

"Lần đầu gặp mặt đã hỏi rồi." Tạ Lăng Phong bất lực nói: "Lúc đó Trương Lương trả lời rằng khoảng thời gian trước, tiêu cục Trấn Viễn có một lô vật tư quân giới bị trộm."

Thật ra, đây chính là cái cớ mà Trương Lương đã nghĩ xong rồi.

Nếu như gia tộc quyền quý không mời bọn họ ra tay, Trương Lương cũng sẽ lấy cớ tìm quân giới để đi dẹp loạn.

"Cái cớ này cũng khập khiễng quá." Hà Đỉnh Lương chế nhạo.

"Không còn cách nào khác, ai bảo nắm đấm của người ta lớn hơn chứ."

Tạ Lăng Phong thở dài: "Hiện tại Kim Phi đang bận đối phó với đất Tần và đất Tấn, không có thời gian tới Giang Nam, Trương Lương còn đang diễn kịch với bọn họ, chờ Kim Phi có thời gian rảnh tới Giang Nam, sợ rằng bọn họ còn không có cả cơ hội để nói chuyện nữa."

"Haiz, cũng không biết Kim Phi đang nghĩ gì, y vậy mà lại chia đất đai miễn phí cho đám dân hèn mọn, phân chia đất đai cho thân tín của mình không được sao?"

Hà Đỉnh Lương tiếp tục phàn nàn: "Những nhân viên hộ tống thuộc hạ của y cũng vậy, chỉ vì chút bạc vụn mà đồng ý theo Kim Phi liều mạng, một đám ngu ngốc!"

Hai từ phong kiến trong thời đại phong kiến có nghĩa phân chia đất đai để quản lý, phân chia đất đai cũng là thủ đoạn phổ biến được các đại thần cầm quyền sử dụng trong thời phong kiến.

Giao thông và thông tin liên lạc ở thời phong kiến rất lạc hậu, ở một số vùng xa xôi, chính lệnh của Hoàng đế đều không thể đưa đến được chứ đừng nói đến việc quản lý.

Vì vậy, Quân vương sẽ phân chia đất đai, thu thuế và các tài nguyên khác cho các công thần lập được công lớn, và con cháu huynh đệ của mình, để cho đại thần và con cháu quản lý, Hoàng đế chỉ quản lý đại thần và con cháu là được.

Đây cũng chính là cách tốt nhất để lôi kéo lòng người.

Nhưng Kim Phi lại không làm như vậy, thay vào đó là chia toàn bộ đất đai cướp được cho người dân địa phương.

Gia tộc quyền quý không hiểu điều này, cũng không hiểu Kim Phi đang mưu đồ gì, càng không biết nhân viên cấp cao như Trương Lương tại sao lại muốn theo Kim Phi liều mạng.

"Lời này của Hà huynh nói sai rồi, những tiện nhân đó trước đây còn không được ăn no bụng, hốc mắt đều đã rất nông, đi theo Kim Phi không chỉ có thể ăn no còn kiếm được bạc, đương nhiên là đồng ý liều mạng vì Kim Phi thôi."

Tạ Lăng Phong nói: "Không phải Kim Phi không phân chia đất đai, mà là không phân chia đất đai cho chư hầu nữa, việc phân chia này càng tỉ mỉ hơn."

"Lời này của Tạ huynh là có ý gì?"

"Rất đơn giản, ví dụ như trước đây phân chia đất đai cho một Hầu gia, dù sao cũng cần cho Hầu gia vài nghìn mẫu đất, bây giờ Kim Phi chia chỗ đất đó cho nhân viên hộ tống cơ sở, đủ phân cho mấy trăm nhân viên hộ tống?"

Tạ Lăng Phong nói: "Kim Phi không chỉ cho bạc cho đất, mà còn dùng nhật báo Kim Xuyên và đoàn ca múa không người tán dương quân nhân, ban cho nhân viên hộ tống rất nhiều đặc quyền, ví dụ như khi phân đất, thân nhân của nhân viên hộ tống có thể được ưu tiên lựa chọn.

Có bạc có đất, lại có vinh dự và đặc quyền, đây không phải là phân chia đất đai sao?"

"Có lý!"

Hà Đỉnh Lương cũng là người thông minh, lập tức hiểu được ý của Tạ Lăng Phong: "Cứ như vậy, Kim Phi không chỉ có thể ngăn cản các chư hầu lớn mạnh, mà còn có thể nhận được sự ủng hộ của nhân viên hộ tống và người dân… Theo lời Tạ huynh nói, chiêu này của Kim Phi thực sự là cao tay đó!"

"Đương nhiên rồi, nếu không y làm sao có thể quật khởi nhanh như vậy?"

Tạ Lăng Phong nói: "Cha ta có một đệ tử làm quan ở kinh thành, ông ta từng viết thư cho cha nói, năm ngoái Kim Phi đã đến kinh thành gặp Tiên hoàng, nhiều lần nói rằng, dân là nước, quân là thuyền, dân quan trọng hơn quân, nước có thể đẩy thuyền cũng có thể lật thuyền!"

"Dân quan trọng hơn quân, Kim Phi dám nói vậy sao!" Hà Đỉnh Lương nghe vậy hít sâu một hơi.

"Y không chỉ dám nói, còn dám làm!"

Tạ Lăng Phong nói: "Cũng chính vì như vậy, Kim Phi mới có thể thống nhất lòng dân trong thời gian ngắn nhất."

"Đúng vậy, nghe nói Trần Văn Nhi tuyển quân ở Xuyên Thục, vô số người chủ động xung phong, chuyện này chưa từng xuất hiện ở các triều đại trước.

Hà Đỉnh Lương cảm khái nói: "Tuy rằng Kim Phi làm việc điên cuồng, nhưng không thể không nói, y thực sự là một nhân vật lớn!"

"Nào chỉ là một nhân vật lớn, cha ta nói, y còn là nhân vật trí dũng kiệt xuất nhất từ cổ chí kim đó!"

"Lệnh tôn đánh gia y cao như vậy sao?"

"Đúng vậy, cha ta nói, Kim Phi sẽ mở ra một thời đại mới chưa từng có trong lịch sử!"

……..

Hai người uống trà trò chuyện, chờ Trương Lương dẫn tiêu cục Trấn Viễn tới.

Đợi đến giữa buổi chiều, hai người cuối cùng cũng nhìn thấy cờ của tiêu cục Trấn Viễn xuất hiện ở bên ngoài trấn nhỏ.

Dưới lá cờ là một đột nhân viên hộ tống.

Từ tác phong và diện mạo quân đội của đội có thể đánh giá được chất lượng chiến đấu có đội ngũ này.

Nhân viên hộ tống đều mặc đồng phục, xếp hàng ngay ngắn, tất cả mỗi nhân viên hộ tống đều nghiêm túc.

Ở cách xa như vậy, Tạ Lăng Phong và Hà Đỉnh Lương đều cảm thấy một luồng khí lạnh phả vào mặt.

Trong kho lương, đám "thổ phỉ" cũng đã phát hiện ra nhân viên hộ tống, rối rít dựng cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá lên, chuẩn bị tấn công.

Khi đội nhân viên hộ tống chỉ còn cách kho lương chưa đầy bốn trăm dặm, Trương Lượng hạ lệnh cho đội dừng lại.

Theo lệnh của lính truyền lệnh, đội nhân viên hộ tống chỉnh tề lập tức giải tán khắp nơi, người cầm khiên đứng ở phía trước, đội súng kíp do nữ binh tạo thành và đội bắn cung ở giữa, lính cầm giáo dài và đao thủ ở phía sau, tạo thành một đội hình tấn công cổ điển.

Một người nhân viên hộ tống bước ra khỏi phương trận, giơ chiếc kèn trong tay lên hét lớn: "Thổ phỉ ở bên trong nghe rõ, các ngươi đã bị bao vây, chống cự cũng vô ích, hãy lập tức giao nộp vũ khí đầu hàng!"

"Mẹ kiếp, chúng ta cũng có cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá, các ngươi có bản lĩnh thì thử đánh đi!"

Thổ phỉ ở bên trong hét lên.

"Vậy các ngươi có cái này không?"

Nhân viên hộ tống vẫy tay về phía sau.

Phía sau phương trận, hai chiếc phi thuyền khổng lồ dần dần to lên, sau đó từ từ bay lên trời.

Sau khi đạt đến độ cao vừa đủ, một chiếc bay qua kho lương, còn một chiếc khác bay về phía tây.

"Đây chính là phi thuyền của tiêu cục Trấn Viễn sao, to thật đấy!"

Đây là lần đầu tiên Hà Đỉnh Lương nhìn phi thuyền, ngẩng đầu lên cảm thán: "Tại sao chiếc phi thuyền đó lại bay về phía tây?"

"Ta cũng không biết." Tạ Lăng Phong lắc đầu, trong mắt tràn đầy sự nghi hoặc.

Ông ta cũng không biết vì sao chiếc phi thuyền đó lại bay về phía tây.

"Các ngươi bớt dọa người đi, ta cũng không bị dọa sợ đâu, Lão Tam, bắn hạ con chim lớn trên trời cho ta!"

"Thủ lĩnh thổ phỉ" giả vờ hét lớn.

Thổ phỉ phụ trách cũng nỏ hạng nặng vô cùng phối hợp điều chỉnh phương hướng của cung nỏ hạng nặng, nhắm vào phi thuyền trên bầu trời và bóp cò.

Nhưng phi thuyền bay quá cao, mũi tên của cung nỏ hạng nặng hoàn toàn không thể bắn trúng.

Ngay vào lúc này, chiếc phi thuyền khác bay đến trên một ngọn đồi, sau đó ném một túi màu đen xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK