“Ta hiểu rồi.” Vạn Hạc Minh khẽ gật đầu: “Giống như Lưu đại ca, mỗi lần tới Bích Phượng Lâu, đều là muốn gặp chị hoa khôi kia, nhưng bắt buộc phải nói là
đến đó nghe nhạc thưởng trà, đúng không?”
“Khụ khụ, Vũ Hồng à, dưới lằn roi vọt mới đào tạo được người con hiếu thảo, trẻ con nên được dạy dỗ nhiều hơn.”
Lưu Bất Quần cởi áo xưởng ra: “Ta còn có chút chuyện, không làm phiền cô dạy dỗ Hạc Minh nữa.”
Nói rồi ông ta đi ngay.
Vạn Hạc Minh lập tức nhận ra không ổn rồi, co cẳng định chạy, kết quả giây tiếp theo đã bị Vạn Vũ Hồng túm được.
Sau đó trong xưởng rèn vang lên tiếng kêu thảm thương của Vạn Hạc Minh.
Kim Phi về đến nhà, vừa vào cửa đã nhìn thấy Quan Hạ Nhi đang ngồi dưới đình, quạt cho con.
Thấy Kim Phi đã về, Quan Hạ Nhi bèn thả màn trên nôi xuống, rồi đi lại chỗ y.
“Nếu nàng muốn hỏi chuyện của công chúa cao nguyên thì đừng mở miệng, đều là tin vịt, ta không muốn cưới cô tai”
Kim Phi chưa đợi Quan Hạ Nhi cất lời, đã xua tay.
Ban sáng y thấy ánh mắt của Quan Hạ Nhi không đúng lắm, giờ đã biết được lý do.
Đây không phải là đề tài mà Quan Hạ Nhi thích thú nhất sao?
“Đương gia, chàng nghĩ như thế nào, người khác tin vào tin vịt, nhưng chẳng lẽ ta còn không hiểu chàng sao?”
Quan Hạ Nhi nói: “Chắc chắn tin vịt là giả, sao chàng có thể kết hôn với một người mà chàng chưa từng gặp cơ chứ?”
“Đúng vậy.” Kim Phi tán thành gật đầu một cái, sau đó lại nghe Quan Hạ Nhi nói tiếp: “Ta tìm chàng là có chuyện khác.”
“Chuyện gì?”
“Lộ Khiết muội muội vừa mới đến tìm ta.” Quan Hạ Nhi nói: “Nàng nói muốn nói chuyện với chàng hoặc Vũ Dương, hỏi ta bao giờ chàng có thời gian, ta bảo cô ta ở lại nhà chờ một lát, cô ta không chịu, nói rồi liền đi ngay.”
“Cô ta cũng tự biết mình thật đấy!” Kim Phi hừ lạnh nói.
Lần trước công chúa Lộ Khiết không mời mà tới, đã khiến Kim Phi cảm thấy hơi khó chịu rồi.
Nếu như cô ta chỉ tới ăn ké thật, Kim Phi và Cửu công chúa sẽ không để ý đến mức ấy, nhưng có thể thấy được cô ta đến thám thính tình hình, hơn nữa rõ ràng đang lợi dụng Quan Hạ Nhi.
Có lẽ Quan Hạ Nhi không để ý, nhưng công chúa Lộ Khiết chắc chắn có thể nhận ra, hành động của cô ta khiến Kim Phi và Cửu công chúa không hài lòng, cho nên lần này đã nhớ kỹ, không lấy danh đến ăn nhờ cơm nữa mà tới nói chính sự.
Bởi vì như vậy thì hoàn toàn ngược lại.
“Nếu cô ta còn tới hỏi nữa, nàng cứ nói dạo này ta bận tiếp sứ giả Cao Nguyên, chờ ta có thời gian, ta sẽ gặp cô ta sau!” Kim Phi nói.
Mặc dù Quan Hạ Nhi không hiểu chuyện chính trị, nhưng nghe thấy Kim Phi nói vậy, cũng biết y không muốn gặp công chúa Lộ Khiết.
Tính cách của Quan Hạ Nhi vừa ngây thơ vừa tốt bụng, cô có ấn tượng rất tốt với công chúa Lộ Khiết, nên trong lòng khá nghiêng về cô ta.
Nhưng cô cũng biết quyết định của Kim Phi và Cửu công chúa ảnh hưởng đến cả Xuyên Thục, cho nên không nói giúp công chúa Lộ Khiết, mà chỉ khẽ gật đầu, sau đó bèn đổi chủ đề: “Hôm nay nhà ăn bắt được hai con heo rừng lớn lắm, ta cất thịt rồi, Nhuận Nương nói trưa nay ăn món thăn heo xào chua ngọt, đương gia cảm thấy thế nào?”
“Thăn heo xào chua ngọt?” Kim Phi nghe rồi nuốt ực một cái, quay đầu chạy vào trong bếp.
Bây giờ cái tin kia đang khiến cả làng dậy sóng, đi đến đâu Kim Phi cũng nhìn thấy ánh mắt khác thường của người dân, cộng thêm Cửu công chúa dự định mấy ngày nữa để cho y đi tiếp sứ giả Cao Nguyên, vì vậy sau khi ăn cơm xong, Kim Phi quyết định lên núi Thiết Quán xem thử, tiện thể tránh đi cho nhẹ đầu.
Núi Thiết Quán mặc dù không ở trong làng, nhưng cách làng không xa lắm, hơn nữa còn là phân xưởng trung thành với Kim Phi nhất, Quan Hạ Nhi và Cửu công chúa cũng không ngăn cản y.
Ăn cơm chưa xong, Kim Phi bèn dẫn theo đội cận vệ lên đường.
Không ngờ vừa ra khỏi làng bèn gặp đoàn người của công chúa Lộ Khiết đang đứng ngay trước cửa làng.
Đôi lông mày của Kim Phi không khỏi cau lại.
Trước khi ăn cơm, y còn nói với Quan Hạ nhi là công chúa Lộ Khiết tự biết mình, nhưng ai ngờ lại bị vả mặt nhanh như vậy.
Công chúa Lộ Khiết không chạy tới ăn chùa, mà là đến thẳng cửa làng chặn y.
đến đó nghe nhạc thưởng trà, đúng không?”
“Khụ khụ, Vũ Hồng à, dưới lằn roi vọt mới đào tạo được người con hiếu thảo, trẻ con nên được dạy dỗ nhiều hơn.”
Lưu Bất Quần cởi áo xưởng ra: “Ta còn có chút chuyện, không làm phiền cô dạy dỗ Hạc Minh nữa.”
Nói rồi ông ta đi ngay.
Vạn Hạc Minh lập tức nhận ra không ổn rồi, co cẳng định chạy, kết quả giây tiếp theo đã bị Vạn Vũ Hồng túm được.
Sau đó trong xưởng rèn vang lên tiếng kêu thảm thương của Vạn Hạc Minh.
Kim Phi về đến nhà, vừa vào cửa đã nhìn thấy Quan Hạ Nhi đang ngồi dưới đình, quạt cho con.
Thấy Kim Phi đã về, Quan Hạ Nhi bèn thả màn trên nôi xuống, rồi đi lại chỗ y.
“Nếu nàng muốn hỏi chuyện của công chúa cao nguyên thì đừng mở miệng, đều là tin vịt, ta không muốn cưới cô tai”
Kim Phi chưa đợi Quan Hạ Nhi cất lời, đã xua tay.
Ban sáng y thấy ánh mắt của Quan Hạ Nhi không đúng lắm, giờ đã biết được lý do.
Đây không phải là đề tài mà Quan Hạ Nhi thích thú nhất sao?
“Đương gia, chàng nghĩ như thế nào, người khác tin vào tin vịt, nhưng chẳng lẽ ta còn không hiểu chàng sao?”
Quan Hạ Nhi nói: “Chắc chắn tin vịt là giả, sao chàng có thể kết hôn với một người mà chàng chưa từng gặp cơ chứ?”
“Đúng vậy.” Kim Phi tán thành gật đầu một cái, sau đó lại nghe Quan Hạ Nhi nói tiếp: “Ta tìm chàng là có chuyện khác.”
“Chuyện gì?”
“Lộ Khiết muội muội vừa mới đến tìm ta.” Quan Hạ Nhi nói: “Nàng nói muốn nói chuyện với chàng hoặc Vũ Dương, hỏi ta bao giờ chàng có thời gian, ta bảo cô ta ở lại nhà chờ một lát, cô ta không chịu, nói rồi liền đi ngay.”
“Cô ta cũng tự biết mình thật đấy!” Kim Phi hừ lạnh nói.
Lần trước công chúa Lộ Khiết không mời mà tới, đã khiến Kim Phi cảm thấy hơi khó chịu rồi.
Nếu như cô ta chỉ tới ăn ké thật, Kim Phi và Cửu công chúa sẽ không để ý đến mức ấy, nhưng có thể thấy được cô ta đến thám thính tình hình, hơn nữa rõ ràng đang lợi dụng Quan Hạ Nhi.
Có lẽ Quan Hạ Nhi không để ý, nhưng công chúa Lộ Khiết chắc chắn có thể nhận ra, hành động của cô ta khiến Kim Phi và Cửu công chúa không hài lòng, cho nên lần này đã nhớ kỹ, không lấy danh đến ăn nhờ cơm nữa mà tới nói chính sự.
Bởi vì như vậy thì hoàn toàn ngược lại.
“Nếu cô ta còn tới hỏi nữa, nàng cứ nói dạo này ta bận tiếp sứ giả Cao Nguyên, chờ ta có thời gian, ta sẽ gặp cô ta sau!” Kim Phi nói.
Mặc dù Quan Hạ Nhi không hiểu chuyện chính trị, nhưng nghe thấy Kim Phi nói vậy, cũng biết y không muốn gặp công chúa Lộ Khiết.
Tính cách của Quan Hạ Nhi vừa ngây thơ vừa tốt bụng, cô có ấn tượng rất tốt với công chúa Lộ Khiết, nên trong lòng khá nghiêng về cô ta.
Nhưng cô cũng biết quyết định của Kim Phi và Cửu công chúa ảnh hưởng đến cả Xuyên Thục, cho nên không nói giúp công chúa Lộ Khiết, mà chỉ khẽ gật đầu, sau đó bèn đổi chủ đề: “Hôm nay nhà ăn bắt được hai con heo rừng lớn lắm, ta cất thịt rồi, Nhuận Nương nói trưa nay ăn món thăn heo xào chua ngọt, đương gia cảm thấy thế nào?”
“Thăn heo xào chua ngọt?” Kim Phi nghe rồi nuốt ực một cái, quay đầu chạy vào trong bếp.
Bây giờ cái tin kia đang khiến cả làng dậy sóng, đi đến đâu Kim Phi cũng nhìn thấy ánh mắt khác thường của người dân, cộng thêm Cửu công chúa dự định mấy ngày nữa để cho y đi tiếp sứ giả Cao Nguyên, vì vậy sau khi ăn cơm xong, Kim Phi quyết định lên núi Thiết Quán xem thử, tiện thể tránh đi cho nhẹ đầu.
Núi Thiết Quán mặc dù không ở trong làng, nhưng cách làng không xa lắm, hơn nữa còn là phân xưởng trung thành với Kim Phi nhất, Quan Hạ Nhi và Cửu công chúa cũng không ngăn cản y.
Ăn cơm chưa xong, Kim Phi bèn dẫn theo đội cận vệ lên đường.
Không ngờ vừa ra khỏi làng bèn gặp đoàn người của công chúa Lộ Khiết đang đứng ngay trước cửa làng.
Đôi lông mày của Kim Phi không khỏi cau lại.
Trước khi ăn cơm, y còn nói với Quan Hạ nhi là công chúa Lộ Khiết tự biết mình, nhưng ai ngờ lại bị vả mặt nhanh như vậy.
Công chúa Lộ Khiết không chạy tới ăn chùa, mà là đến thẳng cửa làng chặn y.