Trấn Viễn số 2 kéo một chiếc thuyền vận chuyển lương thực thôi đã đủ khó khăn, muốn kéo hai chiếc thì thật sự là không thể kéo được nên chỉ đành như vậy trước.
Tuy rằng Kim Phi và mấy người Khánh Mộ Lam đã chuẩn bị tinh thần, nhưng khi thực thi thật thì vẫn gặp phải khó khăn.
Thuyền vận chuyển lương thực thật sự quá nhỏ, đến mức chỉ khoảng một ngàn người là đã đủ chật kín khoang thuyền.
Khoang thuyền chật kín người, Mạnh Thiên Hải ra lệnh cho quân Uy Thắng đứng trên boong.
Ngày hôm qua Khánh Mộ Lâm đã nghĩ tới chuyện này, nên cho quân Uy Thắng chia làm hai ca giống như các nữ công nhân, một nửa binh lính ngủ trong khoang thuyền, một nửa binh lính còn lại đứng trên boong tàu.
Bọn họ không cần làm gì chỉ cần đứng là được.
Bởi vì đứng lên sẽ tiết kiệm được nhiều không gian và cũng có thể chứa được nhiều người nhất.
Nhưng khi đã đứng đầy boong, cũng mới chứa được hơn một ngàn người, còn một ngàn người nữa không có cách nào lên thuyền.
"Tiên sinh, trên nóc cũng còn có rất nhiều chỗ trống, nếu không cho người lên nóc đi?"
Mạnh Thiên Hải tới xin chỉ thị.
Thuyền vận chuyển lương thực là loại truyền thống của Đại Khang, hai đầu boong thuyền có nhà gỗ hai tầng, chiếm nhiều diện tích.
Nếu những binh lính được phép ngồi trên nóc, đúng là có thể chứa thêm không ít người.
Nhưng Kim Phi thoáng nhìn qua chóp thuyền đã từ chối.
"Không được, ngoài biển gió to sóng lớn, ngồi trên đỉnh thuyền quá nguy hiểm!"
Một phần lớn nguyên nhân khiến những chiếc thuyền cỡ lớn không thích hợp cho việc di chuyển là vì chúng quá cao, rất dễ bị lật úp.
Người đứng trên khoang và boong thuyền có thể đóng vai trò dằn khoang, nhưng ngồi trên nóc lại làm tăng khả năng lật tàu.
"Tiên sinh, trường hợp đặc biệt nên dùng cách đặc biệt, ta cho bọn họ ngồi ở giữa chút chắc sẽ không sao đâu!"
Mạnh Thiên Hải vỗ ngực nói: "Quân Uy Thắng chúng ta không phải kẻ hàn nhát, không sợ lật thuyền."
"Vấn đề ở đây không phải là sợ hay không! Mà một khi thuyền lật trên biển rồi thì không còn ai sống sót!"
Kim Phi trừng mắt nhìn Mạnh Thiên Hải: “Hơn nữa, cho dù thuyền không bị lật thì trên đó cũng quá lạnh, ta đưa họ đến thành Du Quan đánh giặc, còn chưa đến thành đã lạnh mất mấy trăm người thì phải làm sao đây?"
Hơn nữa, mùa đông trên biển cũng rất lạnh. Binh lính Uy Thắng có thể chen chúc trên boong thuyền để giữ ấm cho nhau, còn binh lính ở rìa ngoài cũng có thể dùng khiên chắn gió, không đến mức lạnh cóng người.
Mà phần chóp của thuyền là kết cấu hình xương cá nên không thể ngồi quá đông, cũng khó để sắp xếp đồ che chắn.
Ở Đại Khang bây giờ còn chưa có bông vải, quần áo mùa đông mà binh lính Uy Thắng mặc hầu hết chỉ là một bộ áo khoác vải nhồi bông lau sậy, nếu ngồi trên nóc thuyền mấy ngày thực sự có thể khiến người đó chết cóng.
"Vậy làm thế nào bây giờ?" Mạnh Thiên Hải hỏi: "Cũng không thể để bọn họ trở lại được?"
"Trở lại chắc chắn là không thể!"
Bây giờ tình hình ở thành Du Quan không rõ thế nào, mang theo nhiều người mới có thể lo họa trước, Kim Phi suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Để tiểu đoàn Thiết Hổ lên boong của Trấn Viễn số 2!"
Việc lắp súng kíp thực sự rất đơn giản. Sau hai ngày luyện tập thì hầu hết các nữ công nhân đã thành thạo, không cần phải luyện tập thêm nữa.
Sau khi bàn bạc với Tả Phi Phi, Kim Phi nói các nữ công nhân nhường một phần khoang thuyền cho tiểu đoàn Thiết Hổ. Các nữ công nhân trên boong cũng ngừng huấn luyện, cũng giống như Uy Thắng, mấy ngày tới họ cũng đóng quân ở thành Du Quan.
Nhân lúc Tả Phi Phi và Khánh Mộ Lam đang phối hợp lỗ hổng này, Ngụy Đại Đồng đã đến chào tạm biệt Kim Phi: “Tiên sinh, lát nữa ta sẽ về trước!”
Nhiệm vụ của ông ta là đưa người đến Đông Hải, bây giờ người đã đưa tới cũng nên trở về rồi.
“Ngụy đại nhân, chuyện ở đập Đô Giang kia ta giao cho ngài.”