Trong căn nhà tranh, có một người đàn ông làn da sạm đen đang sửa lưới đánh cá.
Nghe thấy lời của người công nhân, ông ta ngẩng đầu lên hỏi: “Đã nhìn rõ chưa? Nếu như báo tin giả, vậy thì ngươi chết chắc!”
“Thấy rõ rồi, ván gỗ y đi lên thuyền là do ta trải ra đấy!”
Người công nhân nói một cách đầy chắc chắn.
Người đàn ông buông chỉ gai trong tay mình xuống hỏi: “Đỉ từ lúc nào?”
“Hai nén hương trước đó!”
Người công nhân nói: “Y vừa đi, ta lập tức đi tìm Hồng Đào Bình nói ta bị đau bụng, sau đó chạy thẳng đến chỗ huynh, không dám chậm trễ một chút.”
“Thưởng cho ngươi!”
Người đàn ông móc trong lòng ra một xâu tiền đồng rồi ném xuống đất.
“Đa tạ Lục ca! Đa tạ Lục ca!”
Người công nhân nhặt xâu tiền lên, liên tục cúi người chắp tay với người đàn ông.
“Đỉ đi!” Người đàn ông sốt ruột xua tay.
“Sau này Lục ca có chuyện gì nhớ tìm ta nhé!”
Người công nhân lạỉ cảm ơn mấy câu, gói xâu tiền lại rồi chạy thẳng tới sòng bạc.
Đợi sau khi hắn đi, một người phụ nữ trung niên bước ra từ trong phòng ra: “Có cần trừ khử hắn không?”
“Không cần.” Người đàn ông lắc đầu.
“Nếu như hắn bị bắt, khai ra chúng ta thì phải làm sao?” Người phụ nữ cau mày hỏi.
“Mấy con bạc như hắn rất biết cách hưởng lợi tránh dữ, đợi khi Kim Phi xảy ra chuyện, hắn tự nhiên sẽ biết bản thân đã làm cái gì, nhất định sẽ không nói ra ngoài đâu.” Người đàn ông đáp: “Hơn nữa chúng ta đỉ rồi, cũng sẽ có người theo dõi hắn, sẽ không cho hắn có cơ hội nói đâu”
“Tốn sức như vậy để làm gì, bây giờ khử hắn đi không phải bớt chuyện đi rồi sao?”
“Mặc dù Hàn Phong đi rồi, nhưng đội Chung Minh của Kim Phi vẫn chưa rút lui, khử hắn đỉ sẽ rút dây động rừng” Người đàn ông giải thích.
“Cũng đúng.” Người phụ nữ gật đau: “Xem
như hắn may mắn/
“Chỉ là một con bạc mà thôi, không cần phải để ý đến” Người đàn ông nói: “Thả bồ câu đưa thư đi, thông báo cho Lưu lão gia, có thể bắt đầu hành động rồi!”
“Được!”
Người phụ nữ đáp lại, rồi đi vào phòng một Lân nữa.
Một lúc sau, một con bồ câu đưa thư bay ra khỏi cửa sổ trong phòng.
“Ngươi nói xem lần này có thể trừ khử được Kim Phi không?”
Người phụ nữ từ trong phòng đi ra hỏi.
“Ai biết được, dù sao chúng ta đã làm xong việc, có thể rút lui được rồi. Còn việc có thể trừ khử Kim Phi được hay không, không có liên quan gì đến chúng ta.”
Người đàn ông ném lưới đánh cá đi: “Thu dọn đồ đạc đi, chúng ta có thể trở về Trung Nguyên rồi.”
“Đã thu dọn xong từ lâu rồi.”
Người phụ nữ lấy hai cái bọc từ trong phòng ra: “Bị lưu đày ở đây mười mấy năm, cũng không biết Liên Nhỉ còn sống hay không,
đã trưởng thành hay chưa…”
“Trở về là biết.”
Người đàn ông vứt lưới đánh cá đi, lại nhìn căn nhà tranh cũ nát một lần nữa, rồi dẫn người phụ nữ đi ra khỏi tiểu viện, đầu cũng không quay lại mà chạy thẳng tới đường chính.
Khỉ đỉ ngang qua một khu rừng, có hai mũi tên bất ngờ bay ra từ trong rừng, đâm trúng tim haỉ người.
Người phụ nữ ngã uỵch xuống đất, vùng vẫy mấy cái fôỉ tắt thở.
Người đàn ông che miệng vết thương, hai mắt mở to, nhìn chằm chằm vào rừng cây.
Ông ta nhìn thấy mấy người đàn ông cao lớn che mặt lao ra khỏi rừng cây, lao thẳng về phía mình.
Người đàn ông đưa tay ra chạm vào bên hông, muốn rút đao ra phản kháng, nhưng toàn bộ sức lực trong cơ thể ông ta nhanh chóng biến mất cùng với cơn đau dữ dội ở tỉm, không đợi ông ta rút đao ra, ngay cả sức lực để đứng vững cũng không còn.
Trước khi người che mặt xông đến trước mặt, ý thức của người đàn ông đã hoàn toàn biến mất.
Đám người che mặt không nói một lời, chia mấy người ra nhấc hai vợ chồng này vào trong rừng, ném vào cái hố đã được đào sẵn, hai người khác lấy đất lấp đi vết máu ở trên đường…
Động tác của người che mặt vô cùng chuyên nghiệp, không chỉ xử lí mặt đường không còn bất kỳ sơ sót nào, mà ngay cả cái hố sâu để chôn người cũng được xử lí hoàn toàn giống hệt với xung quanh.
Sau khỉ làm xong việc, người che mặt ở trong rừng cây thay quần áo bình thường, rồi tản đi.
Từ đầu đến cuối, một đám người nhưng lại không ai nói câu nào.
Còn người công nhân cầm tiền đi đó tất nhiên cũng giống như đôi vợ chồng này, còn chưa đến sòng bài đã bị thủ tiêu.
Chỉ là thi thể của hắn bị chìm sâu trong biển.
ở Đông Hải, Kim Phi hoàn toàn không biết một tấm lưới khống lồ đã được giăng ra để nhắm vào mình, y đang giơ kính viễn vọng lên nhìn xung quanh.
Vì có cướp biển hoành hành, lúc đầu bọn họ còn có thể nhìn thấy một vài ngư dân, nhưng càng đi sâu vào biển, bọn họ càng gặp ít ngư dân hơn.
Khi ra khơi cách ven biển hơn mười dặm, thì không còn gặp được người ngư dân nào nữa.
Hướng gió hôm nay không tốt lắm, thủy thủ phải liên tục điều chỉnh cánh buồm, mới có thể tiến về phía trước theo phương hướng đã định.
Cho dù như vậy, một ngày tròi qua, bọn họ vẫn chưa đỉ được hai mươi dặm.
Suy nghĩ chế tạo máy hơi nước của Kim Phi lại càng thêm mãnh liệt.
Thời đại không có máy móc thực sự quá phiền phức, chèo thuyền trên biển hoàn toàn dựa vào ông trời, khi xuôi gió một ngày có thể đỉ được trăm dặm, nếu không xuôi gió, có lẽ còn không đi được mười dặm.
Đôi khi còn buộc phải neo thuyền lại, nếu không sẽ bị gió thổi lệch ra khỏi tuyến đường.
Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, chỉ có thề trách lần này Kỉm Phỉ ra khơi không được may mắn.
Mấy ngày trước Trịnh Trì Viễn phái thủy quân đến đảo Tiêu Lâm, chỉ hơn một ngày là đã đến nơi, nhưng Kim Phi phải tốn năm ngày trời cuối cùng mới có thể đến nơi.
Đảo Tiêu Lâm quả thực giống như lời đồn, khắp nơi toàn là chuối.
Bên ngoài rừng chuối là một bãi cát trắng.
Bãi cát vừa trắng vừa mịn óng ánh dưới ánh mặt trời chiếu rọi, nước biển cũng là một màu xanh trong veo.
Nếu như bãi cát này không có mấy bộ hài cốt chồng chất lên, thì chắc chắn nơi này sẽ là một nơi tốt để nghỉ dưỡng.
Thủy thủ neo thuyền cách đảo Tiêu Lâm mấy trăm mét, sau đó Đại Lưu cho một đội nhân viên hộ tống ngồi trên thuyền nhỏ đi lên đảo.
Khôi Cáp Tử cũng cho hai khinh khí cầu bay lên, một chiếc theo các nhân viên hộ tống lên đảo, chiếc khác buộc vào thuyền đánh cá để canh gác.
Diện tích của đảo Tiêu Lâm không quá lớn, các nhân viên hộ tống chia nhau đỉ rà soát, chỉ nửa ngày đã rà soát xong một lượt hòn đảo nhỏ này.
“Báo cáo tiên sinh, không phát hiện cướp biển ở trên đảo, nhưng lại phát hiện dấu vết gần đây có người sinh sống, dựa theo tàn tro và phân đọng mà suy đoán, thời gian bọn họ rời khỏi đây chưa đầy nửa tháng.”
Nhân viên hộ tống lên đảo rà soát báo cáo: “Hơn nữa, chúng ta còn phát hiện hàng rào ở phía Tây có một ngôi mộ mới, người chôn ở trong mộ hình như là một người ngoại tộc, ta chưa từng thấy quỷ tóc vàng, nên không dám chắc chắn, vì vậy đã cho người mang thỉ thể về.”
Dứt lời, nhân viên hộ tống vẫy tay về phía sau, hai nhân viên hộ tống xách một túi vải để lên boong thuyền.
Cởi sợi dây buộc túi vải ra, một mùi hôi thối nồng nặc lập tức bao trùm cả boong thuyền.
Nhân viên hộ tống không sợ người chết, cho dù là Đường Tiểu Bắc cũng đã từng nhìn thấy rất nhiều người dân bị chết đói ở ven đường.
Cô ấy lấy hai chiếc khăn tay ở trong lòng ra, một chiếc đưa cho Kim Phi, sau đó vươn đầu ra, tò mò nhìn túi vải.
Kim Phi nhận lấy khăn tay, bịt mũi giống Đường Tiểu Bắc, rồi dùng gậy mở túi.
Thi thể này có lẽ đã được chôn một khoảng thời gian rồi, thối rữa tương đối nghiêm trọng.
Nhưng Kim Phi vẫn đoán ra được thông qua mái tóc vàng, sống mũi khoằm và đôi mắt xanh lồi ra của đối phương, xác thực đối phương là người phương Tây.
“Là quỷ tóc vàng.” Kim Phỉ gật đầu: “Trói thỉ thể vào một tảng đá rồi ném xuống biển đi.”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK