ở lối vào làng Tây Hà, Kim Phi ngồi trong bóng râm, nhìn cỏ dại ở hai bên sân đập lúa.
Từ khi y trỗi dậy, sân đập lúa đã trải qua nhiều cuộc chiến tranh, cũng thường là một trong những khu vực có trận chiến khốc liệt nhất, vốn là vùng cĩất màu vàng nay đã bị máu nhuộm thành màu nâu, cỏ dại cũng mọc um tùm hơn những nơi khác.
Trước đây sân đập lúa là nơi dân làng tụ tập, mỗi khi đến giờ cơm, rất nhiều dân làng sẽ tụ tập về đây.
Nhưng sau khi tiêu diệt đám thổ phỉ núi Thiết Quán ở nơi này, thì không còn ai bưng cơm tới đây ăn nữa.
Lộc cộc!
Tiếng vó ngựa từ xa cắt ngang dòng suy nghĩ của Kim Phi.
Cửu công chúa và Quan Hạ Nhi đang ngồi nghỉ mát trên ghế đá phía sau cũng đứng dậy.
Kim Phi cũng thu lại suy nghĩ hỗn loạn của mình, nhìn qua lối vào.
Thực ra với một chính khách thành thục mà nói, lúc này Kim Phi nên ngay ngắn ngồi ở làng chờ Khánh Hâm Nghiêu tới thăm.
Nhưng Kim Phi cũng không phải chính khách, cũng không nghĩ nhiều đến như vậy.
Y có thể trồi dậy nhanh như vậy là cũng có phần
của nhà họ Khánh giúp đỡ, vả lại Kim Phi cũng có ấn tượng rất tốt với hai anh em Khánh Hâm Nghiêu và Khánh Hoài nên mới đến cổng làng chờ.
Chẳng mấy chốc, một nhóm kỵ binh đã vòng qua chân núi và xuất hiện trong tầm nhìn của y.
“Đại ca, phía trước là làng Tây Hà.”
Khánh Hoài cưỡi ngựa ở phía trước, đang nói chuyện với Khánh Hâm Nghiêu, người lần đầu tiên tới thăm làng Tây Hà.
Nhìn thấy Kim Phi đang đứng ở sân đập lúa, Khánh Hoài vội vàng giật cương ngựa, giảm tốc độ.
Khánh Hâm Nghiêu nhảy xuống ngựa chiến, đã chắp tay chào Kim Phi từ xa: “Cảm tạ tiên sinh ra tay trượng nghĩa!”
Nếu lần này Kim Phi không cử Trịnh Phương đến tiếp viện kịp thời cho anh ta, thì có lẽ bây giờ anh ta đã bị Tân Vương giam chân khồng thể nhúc nhích nổi.
Hơn nữa, anh ta còn nhận được truyền tin của Khánh Mộ Lam, biết Kim Phi còn cho người đến tiếp viện Tây Xuyên, tiêu diệt kẻ địch do Gada cầm đầu, đồng thời cũng báo thù cho bá tánh Tây Xuyên.
“Khánh đại nhân!” Kim Phi chắp tay chào lại Khánh Hâm Nghiêu, sau đó mỉm cười nhìn Khánh Hoài: “Khánh Hoài, da lâu không gặp!”
“Đã lâu không gặp!”
Khánh Hoài nhanh chóng chắp tay chào lại,
trong lòng vô cùng xúc động.
Lần đầu tiên đến làng Tây Hà, anh ta đã biết Kim Phi không phải là vật trong ao, sớm muộn gì cũng sẽ tạo nên sóng gió ở Đại Khang.
Thế nên Khánh Hoài đã giúp đỡ Kim Phi từ sớm.
Nhưng Khánh Hoài không ngờ Kim Phi lại trỗi dậy nhanh như vậy.
Chỉ hơn một năm ngắn ngủi, Kim Phi từ một thanh niên ở một ngôi làng miền núi xa xôi, nay đã trở thành một Quốc sư, một Nhất Tự Tịnh Kiên Vương khiến anh ta phải ngước nhìn.
Ngay cả những ngày đầu lập quốc, cũng chưa có ai thăng tiến nhanh đến thế.
Nhưng cũng có một số người lấy chuyện này để công kích Kim Phi.
Bởi vì mọi người đều biết, Kim Phi đáng được như vậy.
Trong một năm ngắn ngủi, Kim Phi đã đẩy lùi ba cuộc tấn cồng của Đảng Hạng, Thổ Phiên và Đông Man, còn cho người đoạt lại thành Du Quan, gián tiếp đoạt lại mười sáu châu Yến Vân!
Nhìn trong sử sách, cho tới bây giờ chưa từng có ai có thể lập được thành tích vĩ đại như vậy chỉ trong một năm, rất xứng đáng với cái danh Nhất Tự Tịnh Kiên Vương.
“Hâm Nghiêu ca ca, Khánh Hoài ca ca!”
Cửu công chúa cũng mỉm cười chào hai người.
“Kính chào điện hạ!”
Hai người nhanh chóng chào lại.
“Hai ca ca vất vả rồi, phu quân đã nhờ Nhuận Nương chuẩn bị rượu ngon và dồ ăn cho hai ca ca!”
Cửu công chúa nghiêng người cười nói: “Mời!”
“Trước đây ta chưa bao giờ nghĩ cơm canh của quân Thiết Lâm khó ăn, nhưng từ khi ăn đồ Nhuận Nương nấu, rồi lại ăn cơm tập thế ở quân Thiết Lâm thì đã không nuốt trôi nữa.”
Khánh Hoài cười nói: “Thứ ta nhớ nhất khi ở ngoài biên cương là tiên sinh, còn cái thứ hai là dồ ăn của Nhuận Nương nấu!”
“Nhớ dồ ăn thì được chứ nhớ Nhuận Nương thì không được đâu đây.”
Cửu cồng chúa cười đùa.
“Vũ Dương, ta là loại người đó sao?” Khánh Hoài nghi ngờ liếc nhìn cửu công chúa một cái.
Cửu cồng chúa che miệng mỉm cười.
“Trong làng thay đổi nhiều quá,” Khánh Hoài chỉ vào ven đường nói: “Ta nhớ nơi này trước kia là đất trống, bây giờ đã thành nhà ngói.”
“Trong làng bây giờ có tổng cộng mười mấy xưởng lớn nhỏ, công nhân thì hơn mười ngàn, nên đương nhiên là thay đổi nhiều.”
Cửu công chúa nói: “Nếu không phải bọn thổ phỉ và người Thổ Phiên tới gây rối mấy lần, thì trong làng đã có nhiều người hơn.”
Nhóm người cười cười nói nói, trở về làng.
Có lẽ bởi vì vết xe đổ của Tấn vương, nên cửu công chúa tránh nói đến những vấn dề nghiêm túc, luôn cố gắng làm bầu không khí sôi nổi lên, hy vọng cuộc đàm phán sau đó của ba người Kim Phi với Khánh Hoài, Khánh Hâm Nghiêu có thế diễn ra suôn sẻ một chút.
Phải nói rằng, chiêu này của cửu công chúa rất hữu dụng, Kim Phi và Khánh Hoài đều là người trọng tình, nên khi nói chuyện ngăn địch ở Thanh Thủy Cốc, cả hai đều rất xúc động.
Đó là lần đầu tiên Kim Phi ra chiến trường, cũng là lần đầu tiên trong hai kiếp người y ra lệnh giết chết nhiều người như vậy.
Dù chỉ mới hơn một năm, nhưng khi Kim Phi lại nhớ tới lần nữa, khiến ý có cảm giác như đã qua mấy đời rồi.
Nhờ sự cố gắng của Cửu cồng chúa nên khồng khí của bữa cơm rất hài hòa.
“Mọi người đã no chưa?” Kim Phi cười nói.
“No fôi, ta chưa bao giờ ăn no như vậy!”
Khánh Hâm Nghiêu vỗ bụng: “Khó trách Vũ Dương và Khánh Hoài đều nhớ cơm ở nhà tiên sinh, quả thật là mỹ vị nhân gian!”
“Chỉ là chút đồ ãn thôn quê thôi, Khánh đại nhân thích là tốt fôi.” Kim Phi cười xua tay.
‘Cũng vì như vậy mà nó càng minh chứng cho
tay nghề điêu luyện của Nhuận Nương.” Khánh Hâm Nghiêu khen ngợi.
“Mọi người đã no rồi, vậy chúng ta vào thư phòng ngồi chút đi!” Kim Phi đứng dậy.
“Được!”
Khánh Hâm Nghiêu cũng đứng lên.
Anh ta biết đã đến lúc nói chuyện nghiêm túc rồi.
Trong thư phòng, Thấm Nhi và Châu Nhi đã chuẩn bị trà, nhìn thấy Kim Phi đi vào, hai người họ ra khỏi thư phòng, đứng canh gác ngoài cửa với Bắc Thiên Tâm.
“Tiên sinh, thư phòng này được đấy, đơn giản, hào phóng nhưng lại tao nhã.”
Khánh Hâm Nghiêu nhìn quanh thư phòng, mỉm cười khen ngợi.
“Chỉ bày trí tùy tiện thôi, làm Khánh đại nhân chê cười rồi.”
Kim Phi ngồi xuống ghế giữa nói: “Chúng ta đều người quen cũ, nên không vòng vo với hai vị nữa, ta có lời muốn nói thẳng!”
“Mời tiên sinh nói!”
Mặt của Khánh Hâm Nghiêu và Khánh Hoài trở nên nghiêm túc lên.
“Ta muốn cho Vũ Dương lên ngôi, hi vọng được hai vị hỗ trợ”
Kim Phi đi thẳng vào vấn dề như thường lệ!
“Cái gì?” Khánh Hoài bật dậy vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Trên đường tới đây Khánh Hoài đã mơ hồ đoán được mục đích của Kim Phi.
Nhưng anh ta càng có xu hướng nghĩ là Kim Phi sẽ tự mình xưng đế, hoặc nâng đỡ một hoàng thất làm bù nhìn, nhưng không ngờ Kim Phi lại muốn nâng đỡ Cửu công chúa lên ngồi!
Mặc dù Khánh Hâm Nghiêu cũng rất ngạc nhiên nhưng anh ta bình tĩnh hơn Khánh Hoài nhiều.
Dù sao anh ta cũng là quan lại phong kiến, nên càng nhạy cảm hơn trong chuyện triều chính.
Khi Kim Phi truyền tin mời anh ta đến làng Tây Hà, anh ta cũng đã chuẩn bị tinh thần.
“Tiên sinh chắc chắn sao?” Khánh Hâm Nghiêu hỏi.
“Chắc!” Kim Phi không chút do dự gật đầu.
“Ta hiểu rồi!”
Khánh Hâm Nghiêu gật đầu, sau đó chỉnh trang quần áo lại, anh ta cung kính quỳ xuống trước cửu công chúa: “Tham kiến Ngô hoàng! Ngô hoàng vạn tuếvạntuếvạntuế!”
Trước khi Khánh Hâm Nghiêu đến, Kim Phi đã nhiều lần nghĩ đến tình cảnh này, nhưng không ngờ Khánh Hâm Nghiêu lại quyết đoán như vậy.
Anh ta không hỏi gì đã quỳ xuống bái lạy luôn…
“Khánh đại nhân, chẳng lẽ ngài không có gì muốn hỏi sao?”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK