Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không bắt được.” Phó tướng lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Lúc chúng ta tìm được hòn đảo, đám cướp biển đã rời đi được hai ngày, thuyền đánh cá cũng bị bọn chúng đốt sạch!”

“Thế người sống kia làm sao mà sống được?” Trịnh Trì Viễn hỏi.

Thường thì, cướp biển mà tới thì sẽ không để ai sống sót.

“Người sống sót là con trai út của chủ thuyền, thằng bé mới mười hai tuổi, khi cướp biển lên thuyền, chủ thuyền đã nhét thằng bé vào một ngăn bí mật trên boong thuyền.”

Trịnh Trì Viễn nói: “Sau khi bọn cướp biển châm lửa đốt thuyền, lập tức đi luôn, nên thằng bé mới giữ được mạng sống.”

“Mạng thằng nhóc này cũng cứng thật đấy.” Trịnh Trì Viễn gật đầu nói: “Thằng bé có biết bọn cướp biển tập kích bọn họ đến từ đâu không?”

Bọn cướp biển Đông Hải tương đối phức tạp, có cướp biển đến từ nước X, cũng có người địa phương và ngư dân của vịnh Bột Hải giả làm cướp biển, những năm gần đây còn xuất hiện không ít bọn quỷ tóc vàng.

Chỉ khi biết được danh tính của đối phương, mới có thể xác định được phương hướng truy bắt.

“Tin tức mà đội tìm kiếm cứu hộ truyền về, thằng bé đang ở trên ca-nô, bây giờ vẫn chưa về đến, ta cũng chưa gặp thằng bé.”

Phó tướng trả lời: “Nhưng tính thời gian thì ca-nô đã sắp về đến đây rồi!”

“Vậy thì đến bến tàu đợi đi.”

Trịnh Trì Viễn đứng dậy rời khỏi khỏi thư phòng, đi về phía bến tàu.

Trên chiếc chiến hạm cách bến tàu không xa, Thủy Oa đang học cách kéo buồm từ một thủy quân, trong lúc vô tình nhìn thấy Trịnh Trì Viễn trên bến vào, Thủy Oa nhướng mày, sau đó không nói gì, nhảy xuống boong thuyền.

Mặc dù chiến hạm của thủy quân chỉ là thuyền gỗ, nhưng kích thước không hề nhỏ, boong thuyền cao hơn mặt đất tận hơn chục mét.

Nhảy từ trên cao xuống như vậy, nếu không đúng tư thế, nằm sấp úp mặt xuống nước, nội tạng có thể bị chèn ép đến vỡ nát.

Thủy quân dạy Thủy Oa cách giăng buồn sợ đến mức hét toáng cả lên, vội vàng lao về phía lan can.

Nhìn xuống dưới, đúng lúc thấy Thủy Oa rơi xuống nước.

Chỉ thấy hai chân Thủy Oa duỗi thẳng, hai tay giơ cao quá đầu, rồi rơi thẳng xuống biển.

Người bình thường rơi từ độ cao hơn mười mét xuống dưới, cho dù là nhảy từ độ cao một hai mét, cũng sẽ tạo ra một vòng nước to.

Nhưng khi Thủy Oa rơi xuống nước, chỉ tạo ra tia nước rất nhỏ, cao chưa đến nửa mét, rồi nhanh chóng dịu xuống.

Dưới cái nhìn của thủy quân, Thủy Oa lao ra biển, bơi về phía bến tàu.

Trước khi cận vệ của Trịnh Trì Viễn giao Thủy Oa cho binh lính này, đã nói với anh ta, Thủy Oa là người của Trịnh Trì Viễn, bảo anh ta chăm sóc Thủy Oa cho tốt, lúc ấy anh ta còn coi thường Thủy Oa, cảm thấy thằng bé đi cửa sau.

Bất kể ở nơi nào, người đi cửa sau đều không được chào đón, trừ khi người đi cửa sau đó là mình.

Bây giờ nhìn tốc độ bơi của Thủy Oa, binh lính biết mình sai rồi.

Dù thật sự Thủy Oa đi cửa sau, thì cậu bé vẫn là một người đi cửa sau rất lợi hại.

Chưa nói đến thứ khác, chỉ từ cú nhảy vừa rồi, và tốc độ bơi như vậy, toàn bộ doanh trại thủy quân cũng chẳng có ai bơi được như Thủy Oa.

Gần đây Trịnh Trì Viễn vô cùng bận rộn, đã quên mất chuyện liên quan đến Thủy Oa, bây giờ khi nhìn thấy Thủy Oa, mới nhớ ra mình đã chiêu mộ cậu bé này.

Tốc độ của Thủy Oa cực nhanh, không đến một phút, đã bơi đến bờ, chạy về phía Trịnh Trì Viễn.

Cận vệ của Trịnh Trì Viễn đều biết cậu bé, nên cũng không ngăn cản.

Tất cả mọi người đều cho rằng Thủy Oa sẽ chạy tới chào hỏi Trịnh Trì Viễn, đến cả Trịnh Trì Viễn cũng nghĩ như vậy.

Nhưng ai mà ngờ được câu đầu tiên Thủy Oa nói sau khi nhìn thấy Trịnh Trì Viễn, chính là chỉ vào mũi anh ta mắng: “Trịnh Trì Viễn, ngươi là tên lừa gạt!”

“Hỗn láo!” Phó tướng của Trịnh Trì Viễn lập tức mắng: “Ngươi muốn chết phải không?”

Trong mắt Trịnh Trì Viễn cũng thoáng qua vẻ không vui.

Có không ít binh lính thủy quân đứng xung quanh, Trịnh Trì Viễn còn là chủ soái, bị một đứa bé chỉ thẳng mặt mắng, bây giờ cũng không nén được tức giận.

Đúng là anh ta đánh giá cao Thủy Oa, nhưng điều đó không có nghĩa Trịnh Trì Viễn không cho phép Thủy Oa làm xằng làm bậy.

Anh ta cố nén tức giận hỏi: “Thủy Oa, vì sao ngươi mắng ta? Hôm nay ngươi không nói ra lý do, thì đừng trách ta vô tình!”

Thủy Oa cũng không yếu thế, cứng cổ nói: “Không phải ngươi đã nói chỉ cần ta đi theo ngươi, đảm bảo ba ngày sau có thể gặp được quốc sư đại nhân sao? Bây giờ đã là ngày thứ tư, quốc sư đại nhân đâu?”

Lần này đến lượt Trịnh Trì Viễn trợn tròn mắt.

Ban đầu khi chiêu dụng Thủy Oa trên bè gỗ, đúng là anh ta đã nói như vậy.

Nhưng sau khi quay về, anh ta quá bận rộn, nên đã giao Thủy Oa cho cận vệ của mình, vì thế đã quên mất chuyện này.

Bằng không dù bận đến mấy, vẫn có thời gian dẫn Thủy Oa đến chào hỏi Kim Phi.

Bây giờ đã qua thời hạn ba ngày, dù có dẫn Thủy Oa đi gặp Kim Phi, thì vẫn là anh ta không giữ lời hứa.

“Láo xược.” Phó tướng thấy Trịnh Trì Viễn không nói gì, lập tức mắng: “Ngươi có biết quốc sư đại nhân cực kì bận rộn không? Ngươi có biết tướng quân cũng rất bận rộn không? Sao có thời gian mà gặp ngươi chứ?”

“Đừng nói nữa, đúng là ta đã hứa với Thủy Oa nhưng không làm được, là lỗi của ta.”

Ngược lại Trịnh Trì Viễn cũng thức thời, chủ động nhận lỗi, sau đó nhìn Thủy Oa: “Thủy Oa, không phải ta không dẫn ngươi đi gặp quốc sư đại nhân, mà do mấy ngày nay ta bận truy lùng bọn cướp biển, không chú ý đến chuyện của ngươi… Như vậy đi, chờ ta giải quyết xong chuyện cướp biển, ta sẽ đưa ngươi đi gặp quốc sư đại nhân ngay, được chứ?”

Thủy Oa thấy thái độ nhận sai của Trịnh Trì Viễn cũng không tệ, giọng dịu đi: “Thật không?”

“Thật.” Trịnh Trì Viễn gật đầu nói: “Đến lúc đó nếu ta quên, ngươi nhắc ta là được!”

“Vậy được!” Thủy Oa cũng không níu kéo nữa mà tò mò hỏi: “Trên đường đến đây, ta nghe nhân viên hộ tống ca ca nói, không phải cướp biển ở xung quanh đây đều bị chúng ta đánh bay hết rồi sao? Sao vẫn còn cướp biển chứ?”

“Ta cũng không biết bọn cướp biển này từ đâu lòi ra.”

Dù sao bây giờ cũng đang đợi nên không có chuyện gì, vì thế Trịnh Trì Viễn kể cho Thủy Oa nghe về vụ cướp biển cướp thuyền đánh cá.

Khi Thủy Oa nghe tin bọn cướp biển đã giết hết tất cả mọi người, thuyền đánh cá cũng đốt sạch, chỉ để lại một đứa trẻ còn sống, cậu bé giận đến mức mắng chửi bọn cướp biển.

Binh lính thủy quân đứng xung quanh thấy vậy, không những không ngăn cản, mà ánh mắt nhìn Thủy Oa còn dịu dàng hơn so với lúc nãy.

Những năm gần đây, binh lính thủy quân chết trong tay cướp biển nhiều vô số kể, nên khi Thủy Oa mắng bọn cướp biển, đã được lòng rất nhiều binh lính.

Trong lúc Thủy Oa đang mắng chửi thì hai chiếc ca-nô nối đuôi nhau cập bến.

Phó tướng buông ống nhòm xuống nói: “Tướng quân, là các huynh đệ của đội tìm kiếm cứu nạn quay về!”

Trịnh Trì Viễn gật đầu nhưng không nói gì, Thủy Oa cũng ngừng mắng.

Một đứa trẻ gầy yếu dưới sự bảo vệ của binh lính thủy quân, bước ra khỏi ca-nô.

“Đây là con trai út của chủ thuyền, cũng là người sống sót cuối cùng.”

Phó tướng chỉ vào đứa bé nói.

‘Sao mà nhỏ như vậy?” Trịnh Trì Viễn cau mày.

Mặc dù đứa bé đã mười hai tuổi, nhưng rất gầy, nhìn chỉ giống đứa trẻ tám chín tuổi vậy, còn lùn hơn Thủy Oa nửa cái đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK