Có một câu thường xuyên xuất hiện trên nhật báo Kim Xuyên - Xây dựng một thế giới mọi người đều bình đẳng.
Những lời này là do Kim Phi nói.
Nhưng với tư cách là người nói câu này, bản thân Kim Phi cũng biết rất rõ, đó chỉ là một khẩu hiệu mà thôi.
Sự ích kỷ đã khắc sâu vào gen của con người, cũng là một trong những động lực thúc đẩy sự tiến bộ xã hội, chỉ cần bản chất của con người còn có sự ích kỷ thì sẽ không có sự bình đẳng tuyệt đối.
Cho dù thừa tướng có trong sạch đến đâu, dù cuộc sống có kham khổ như thế nào đi chăng nữa thì cũng sẽ tốt hơn cuộc sống của dân chúng bình thường rất nhiều.
Người nông dân mỗi ngày dậy sớm về khuya để làm việc, dành dụm tiền nuôi con ăn học, con người đó cố gắng cả đời, có thể lên làm một huyện lệnh đã là may mắn rồi.
Chỉ cần con của thừa tướng không phải là một kẻ ngu ngốc hết thuốc chữa thì có thể trở thành quận trưởng ở tuổi trung niên một cách dễ dàng.
Cho đến bây giờ, Kim Phi cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc xây dựng một thế giới tuyệt đối bình đẳng, không giai cấp, bởi vì y biết rằng thế giới như vậy không tồn tại.
Y có thể xây dựng một đất nước hòa bình, phát triển công nghiệp, tăng lực lượng sản xuất, để người dân không bị chết cóng và chết đói, để cho con cái của dân chúng có thể được đọc sách, để những người sẵn sàng cố gắng có một cơ hội để đột phá các tầng lớp xã hội, Kim Phi đã cảm thấy mình đã không khiến cho ông trời cảm thấy thất vọng khi cho phép y được sống lại một lần nữa.
Cung cấp sưởi ấm cũng không yêu cầu kỹ thuật quá cao, nếu Kim Phi bằng lòng thì bây giờ có thể thực hiện cung cấp sưởi ấm ở làng Tây Hà, nhưng bây giờ tài nguyên than đá và sắt thép đều rất ep hẹp, không đủ để chế tạo vũ khí và dụng cụ nông nghiệp, y không muốn lãng phí vào bộ tản nhiệt.
Sau khi đội tìm mỏ phát hiện ra mấy quặng sắt kia ở trong núi sâu, Kim Phi bắt đầu phái người đi sửa đường, bây giờ cũng gần xong rồi.
Sau khi sửa đường xong, cho dù là vận chuyển than đến nơi đó để trực tiếp tinh luyện kim loại hay là đưa đá quặng sắt về cũng đều thuận lợi hơn rất nhiều, tình trạng thiếu hụt tài nguyên sắt cũng sẽ được giảm bớt.
Dựa theo xu hướng phát triển trước mắt của Xuyên Thục, việc có thể cung cấp sưởi ấm trên diện rộng trong vòng mười năm cũng không phải là Kim Phi đang khoác lác.
Lúc này, những người đi theo bên cạnh y không phải là các lãnh đạo cấp cao của chính quyền Xuyên Thục thì cũng là vợ của y, nếu cung cấp sưởi ấm thì những người này nhất định sẽ là nhóm người đầu tiên có thể tận hưởng bộ tản nhiệt.
Mấy người Nhuận Nương và Tả Phi Phi đều lộ ra sự khao khát.
Bọn họ hiểu Kim Phi rất rõ, biết Kim Phi đã nói như vậy thì chắc chắn có thể làm được!
Dãy nhà này được xây dưới tường thành, một bên vách tường chính là tường thành, lý do liên tục cung cấp sưởi ấm chính là để thuận tiện cho các nhân viên hộ tống trực ban trên tường thành.
Sau khi bọn họ đi xuống từ tường thành thì giao vũ khí và áo giáp của mình cho nhà kho, rồi có thể đến đây sưởi ấm.
Một đám người vây xung quanh bộ tản nhiệt mong chờ vào tương lai thì tấm rèm phía sau bị người ta vén lên, một nhóm nhân viên hộ tống mặc áo giáp bước vào.
"Ôi, cuối cùng cũng thay ca rồi, còn đứng ở bên ngoài thêm một lát nữa thì ông đây chết cóng mất!"
"Chết tiệt, thành Du Quan lạnh quá đi, tai của ông đây cũng sắp bị đóng băng rồi!"
"Lão Tứ, Lão Tứ, giúp ta cởi nút thắt phía sau một chút, ngón tay của ông đây đông cứng rồi, không cởi được!"
"Tay của ngươi đông cứng, ngón tay của ông đây cũng đông cứng, đi đến chỗ bộ tản nhiệt cho tay ấm lên rồi lại cởi nó ra!”
Các nhân viên hộ tống để vũ khí vào bên cạnh tường, gỡ mũ giáp xuống mà bắt đầu tháo dây thừng trên áo giáp, nhưng ngón tay của phần lớn các nhân viên hộ tống đều bị đông cứng, không cởi được nút thắt của dây thừng, thế là bọn họ cùng nhau đi về phía bộ tản nhiệt ở bên này để sưởi ấm.
Đi được nửa đường mới nhìn thấy một nhóm người đứng bên cạnh bộ tản nhiệt.
“Thiết… Thiết Chùy?” Một nhân viên hộ tống dụi mắt: “Ôi, thật sự là Thiết Chùy đó! Thằng nhóc ngươi đến đây lúc nào thế?"