Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kim Phi giao phó: “Nếu người Đông Man tới, các người đừng quan tâm tới vải, mau chóng chạy về phía nam, biết chưa?”

Nơi này cách kinh thành tầm hơn hai mươi dặm, mục đích kỵ binh Đông Man tới kinh thành là để đe dọa triều đình Đại Khang, cũng sẽ không chạy quá xa, khả năng tới đây cũng không lớn.

Thật ra nếu có tới thì cũng chỉ là một đội ngũ nhỏ, hơn nữa chạy từ kinh thành tới đây, thể lực của ngựa chiến chắc chắn sẽ không còn tốt, với tính cảnh giác của nhân viên hộ tống và đặc điểm ngựa chiến của Thổ Phiên, đám nhân viên hộ tống chạy trốn không khó.

“Rõ!”

Nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội cùng nghiêm túc gật đầu.

Lần này số lượng vải Thục bọn họ mang theo cũng khá nhiều, hai gian nhà tranh cộng thêm nhà bếp, phòng chứa củi của bà lão chưa chắc có thể chứa hết được.

Nhiều vải vóc như vậy đáng giá khá nhiều tiền, nếu như đổi thành bọn người bình thường, y nhất định sẽ bảo bọn họ sống chết canh chừng.

Nhưng Kim Phi cố ý dặn dò bọn họ, nếu thấy người Đông Man thì phải bỏ lại vải Thục mà trốn.

Đây cũng chính là nguyên nhân khiến nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội tình nguyện bán mạng cho Kim Phi.

Vì Kim Phi đã một mực nhấn mạnh rằng tính mạng con người quan trọng hơn hàng hóa, nếu gặp phải nguy hiểm, phải giữ mạng trước.

Nhưng y càng nhấn mạnh điều này, đám nhân viên hộ tống lại càng bán mạng.

Từ khi tiêu cục được thành lập tới nay, trên đường giao hàng không biết đã gặp bao nhiêu thổ phỉ, nhưng rất ít khi xảy ra chuyện nhân viên hộ tống vứt hàng chạy trối chết.

Đó đều là trận chiến sinh tử, trừ khi lực lượng địch ta có sự chênh lệch quá lớn, bọn họ mới rút lui.

Hơn nữa, sau chuyện này tất nhiên sẽ phải trả thù.

Trước đây Thiết Ngưu chuyên làm điều này.

Lúc nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội dỡ hàng, bà lão và con dâu cũng đang thu dọn đồ đạc, chuẩn bị chạy trốn.

Cô bé ở quán trà đứng ở bên cạnh chờ mẹ và bà nội.

Có thể là chờ đợi quá nhàm chán, cô bé ngước đầu nhìn Kim Phi: “Ngài chính là chiến thần ca ca ở Kim Xuyên sao?”

“Chiến thần ca ca?” Kim Phi sững sờ.

“Tiên sinh, bây giờ những người kể chuyện trong kinh thành đều nói ngài là chiến thần của Đại Khang, người dân cũng coi là như vậy.”

Lạc Lan giải thích.

“Ta còn chưa có con gái, không dám xưng là chiến thần.”

Kim Phi không khỏi nhớ lại những tấm biển quảng cáo kiếp trước, thân thế của chiến thần thường thê thảm hơn người khác.

Không phải con gái sống trong ổ chó, vợ bị người ta đánh đập thì là cha mẹ, gia tộc bị chết thảm, lưng mang thâm thù đại hận.

Thân thế của y ở kiếp trước tuy rằng cũng đầy đau thương, nhưng cũng không thảm tới mức đó.

“Con gái?”

Lạc Lan mơ hồ, không hiểu tại sao Kim Phi đột nhiên nhắc tới con gái.

“À, không có gì.”

Kim Phi xua tay, cúi đầu nhìn cô bé, nói: “Ta là Kim Phi ở Kim Xuyên, nhưng ta không phải là chiến thần.”

“Vậy huynh tới để đánh người Đông Man sao?”

Cô bé lại hỏi.

“Phải, ta tới để đánh người Đông Man.” Kim Phi gật đầu.

“Vậy chiến thần ca ca phải cẩn thận một chút.”

Cô bé chân thành nhắc nhở: “Bà nội nói người Đông Man rất hung dữ, lúc bọn họ giết người mắt cũng không chớp lấy một cái, ông nội ta bị người Đông Man giết chết, cha ta cũng chết vì chiến đấu với người Đông Man.”

Nói xong, cô bé tháo mặt dây chuyền trên cổ ra: “Đây là nanh sói, cha ta để lại cho ta, bà nội nói nó có thể phù hộ cho ta bình an, chiến thần ca ca, cho huynh, huynh nhất định phải đi đánh người Đông Man!”

“Cô bé, không cần đâu, đây là di vật cha muội để lại, muội giữ cho cẩn thận vào.” Kim Phi vội vàng xua tay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK