Hoàng Lĩnh Toàn áp bức dân chúng của trấn Vĩnh Lâm quá độc ác.
Dân chúng làng Ngõa Phòng chỉ là nhóm đầu tiên đến.
Một giờ sau, dân chúng hai làng nữa, từ già đến trẻ lũ lượt kéo đến.
Từ bá ôm cái bụng tròn xoe, tìm được Hàn Phong.
“Hàn tiên sinh, đại ân đại đức của ngài, bọn ta không thể nào báo đáp được, ngài có thể nói cho bọn ta biết kế tiếp nên làm gì không!”
“Cấu Tử huynh đệ, ngươi tới sắp xếp đi!”
Hàn Phong cũng không từ chổi, mà gọi Đại Cẩu Tử tới.
“Từ bá, các ngài chỉ phải làm một chuyện, chăm chú quan sát đoạn từ ao nước đến cây hòe lớn, chỉ cần nhìn thấy có người từ trên núi đi xuống, các ngươi lập tức hô to lên là được!”
Căn cứ vào sự sắp xếp của Hàn Phong, Đại Cấu Tử bắt đầu bố trí nhiệm vụ cho dân chúng làng Ngõa Phòng.
“Hàn tiên sinh ngài yên tâm đi, ta nhất định bảo mọi người mở mắt thật to, khi nhìn thấy người thì hô to nhất có thể!”
Từ bá vội vàng đảm bảo.
Nói xong, ông ấy đưa người dân làng Ngõa Phòng rời đi.
Người dân hai làng phía sau nhìn thấy người dân làng Ngõa Phòng đã đi rồi, sợ Hàn Phong ghét bỏ bọn họ là người lười biếng, không cần bọn họ, đều ngấu nghiến ăn hết cơm, cũng gia nhập đội ngũ phong tỏa núi.
Trước đó Hàn Phong còn lo lắng không đủ nhân lực, hiện tại thoáng cái đã hơn một nghìn người, lập tức trở nên dồi dào nhân lực.
Toàn bộ trấn Vĩnh Lâm từ đông đến tây chỉ có hơn một nghìn mét, hiện tại gần như mỗi mét đứng một người.
Với mật độ phong tỏa này, đừng nói đến kẻ chạy trốn kia, cho dù chỉ là một con thỏ cũng không thoát được.
Điều khiến Hàn Phong bất ngờ nhất chính là, ngoại trừ ba làng này, còn có một nhóm dân chúng của các làng khác từ khắp nơi liên tục kéo đến.
Sau khi phái người đi nghe ngóng mới biết được, thì ra hôm nay là ngày trấn Vĩnh Lâm tổ chức hội họp mười ngày một lần, dân chúng xung quanh tụ tập tới đây đã nghe nói Hoàng lão gia đã bị bắt và tiêu cục Trấn Viễn đang phát cháo.
Mặc dù Đại Cấu Tử không phái người đi đến các làng để gọi người, nhưng bọn họ vẫn đưa cả nhà tới, hy vọng có thế lấy được chút cơm ăn.
Hàn Phong biết Kim Phi không muốn nhìn thấy dân chúng đói khát, cho nên anh ta cũng không hề keo kiệt chút nào.
Từng bao gạo tiểu mạch được xách từ kho lúa của Hoàng lão gia đến khu đất trống, chiếc nồi lớn của đội nấu ăn từ khi được đặt lên kệ chưa từng dừng lại, miễn là dân chúng có thể ăn được, người của tiêu cục Trấn Viễn sẽ cho ăn no.
Đến nửa buổi chiều, dân chúng trong phạm vi mười dặm xung quanh, gần như tất cả đều tập trung về thị trấn.
Nhân lực của nhân viên hộ tống có hạn, không có sức lực đi duy trì trật tự, Hàn Phong phát hiện Đại cấu Tử coi như có năng lực quản lý không tệ, cũng có uy tín cao trong thị trấn, nên bổ nhiệm đổi phương làm đội trưởng đội quân của huyện Vĩnh Nhạc, yêu cầu anh ta lãnh đạo đội đánh hố duy trì trật tự trong thị trấn, tổ chức dân chúng một cách có hệ thống.
Ngoài ra, Hàn Phong còn hứa rằng các thành viên trong độ đánh hố của anh ta có thể được ưu tiên tham gia đánh giá để gia nhập tiêu cục.
Trên thực tế, bây giờ tiêu cục Trấn Viễn còn chưa đánh hạ được huyện Vĩnh Nhạc, trong
huyện vẫn còn có một huyện úy binh phủ nữa.
Nhưng Đại cẩu Tử không có bất cứ nghi ngờ gì với sự bổ nhiệm của Hàn Phong.
Chưa kể những điều khác, chỉ riêng sức mạnh mà nhân viên hộ tổng biếu hiện ra ngoài ở thời điểm hiện tại, muốn chiếm huyện Vĩnh Nhạc rất dễ dàng.
Đại Cấu Tử tin tưởng, Hàn Phong đã mở miệng, vậy chức huyện úy của huyện Vĩnh Nhạc tất nhiên là của anh ta rồi!
Quyền lợi vĩnh viễn là động lực tốt nhất.
Các thành viên của đội đánh hổ vốn đã biết ơn Hàn Phong, sau khi nghe Đại cấu Tử nói về đãi ngộ phúc lợi của tiêu cục Trấn Viễn, tất cả đều trở nên vô cùng tích cực.
Nhờ sự cố gắng của các thành viên đội đánh hổ, trật tự của thị trấn không bị gián đoạn, ngược lại càng trở nên ngay ngắn rõ ràng hơn.
Dân chúng dựa theo các làng mà tụ tập thành từng đơn vị, tất cả nghiêm túc tập hợp cùng một chỗ, ngay cả trẻ con cũng không dám chạy loạn, sợ làm cho nhân viên hộ tống mất hứng, ngày mai không phát cháo nữa.
Hàn Phong thấy tình hình tốt như vậy, dứt khoát phái phi thuyền của Hầu Tử đưa hơn hai trăm người tới canh giữ ở phía tây.
Giúp anh ta bao vây khe núi.
Địa hình khe núi rất phức tạp, cho nên hai trăm người được chọn này đều là những người trẻ tuổi khỏe mạnh của các làng.
Hầu Tử nhìn thấy thế thì rất vui mừng.
Người sáng suốt đêu có thể nhìn ra được, nhóm sát thủ đang trốn ở trong núi, hầu như không có khả năng có thế bắt được chúng khi quân ta ở trên bầu trời.
Nhân viên hộ tống không phải là người máy, bọn họ cần phải nghỉ ngoi.
Dưới tay Hầu Tử có mấy chục người cùng tiến lên, việc phong tỏa khe núi không phải là vấn đề nữa, nhưng cũng chỉ như vậy thôi.
Đừng nói điều động một nửa số người đế luân chuyến, nếu chỉ lấy đi một phần ba nhân lực, tuyến phong tỏa sẽ xuất hiện lỗ hổng trí mạng.
Những sát thủ này đêu là cao thủ, loại lỗ hổng này rất khó có thế giấu giếm được chúng!
Hầu Tử vừa rồi còn đang lo lắng buổi tối sắp xếp ca trực như thế nào.
Hiện tại thì tốt rồi, đột nhiên có hơn hai trăm người, anh ta căn bản không cần lo lắng gì cả.
Nhưng Hầu Tử cũng không dám lơ là, hơn hai trăm người chỉ là tuyến phòng thủ thứ nhất.
Sau khi dân chúng tới, Hầu Tử chia mấy chục nhân viên hộ tống ra làm ba phần.
Bộ phận đầu tiên làm trạm gác ngầm, đế kiểm tra, bố sung khi tuyến phòng thủ của dân chúng bị rò rỉ, bộ phận thứ hai tuần tra ngẫu nhiên, duy trì lực lượng tiếp viện cơ động.
Bộ phận thứ ba còn lại là thay phiên nhau nghỉ ngơi.
Sau đó Hầu Tử còn yêu cầu dân chúng với nhân viên hộ tống chặt hết cây cối với bụi cây ở đầu phía đông trong khe núi, dọn dẹp ra một khu vực trống rộng hơn ba thước.
Chập tối, Hầu Tử ra lệnh cho nhân viên hộ tống đốt những nhánh cây đã chặt, đồng thời đốt hơn mười đống lửa đế chiếu sáng một khoảng trong khe núi, bảo đảm cho phi thuyền trên bầu trời có thể thấy rõ khắp nơi.
“Lão đại, bây giờ chúng ta phải làm sao?”
Sát thủ mặt sẹo nhìn khe núi sáng như ban ngày, vẻ mặt sốt ruột.
Mặc dù sát thủ một tai không nói gì, nhưng sắc mặt của hắn cũng cực kỳ khó coi.
Bọn chúng thử thăm dò thị trấn Vĩnh Lâm một chút, phát hiện không có cơ hội thì lập tức rút lui, chuẩn bị ban đêm sẽ tìm cơ hội khác.
Nhưng ai ngờ Hàn Phong dẫn theo hơn một
nghìn người, phong tỏa kín đường xuống núi.
Ba người bọn chúng, cho dù có bản lĩnh cao tới đâu, cũng không thế trốn thoát trong điều kiện không kinh động đến người dân.
Không có lựa chọn nào khác, bọn họ chỉ có thế đi bộ về hướng tây vài giờ, muốn nhìn một chút xem có cơ hội nào ở khe núi bên này không.
Nhưng khi tới bên này, bọn chúng càng tuyệt vọng hơn.
Dân chúng và nhân viên hộ tống ở trong khe núi còn đông hơn bên phía trấn Vĩnh Lâm!
“Lão đại, hay là chúng ta bơi qua sông Hắc Ngư ở phía nam nhé?”
Sát thủ mặt sẹo thấy tên cầm đầu không đế ý đến hắn thì nhỏ giọng đề nghị.
“Chưa nói đến bây giờ trời lạnh, nước sông buốt giá, chúng ta có thể bơi qua được không, ngươi cảm thấy tiêu cục Trấn Viễn đều đã bố trí nhân lực ở phía tây với phía bắc, liệu có quên phía nam không?”
Gã thủ lĩnh lạnh lùng nói: “ở trong rừng, chúng ta còn có đường sống, nếu chúng ta bơi tới giữa sông, bọn họ chạy đến, chúng ta ngay cả một chỗ để trốn cũng không có, hoặc là bị bắt giữ, hoặc là bị chết cống ở dưới sông!”
“Nhưng chúng ta ngay cả một chút đồ ăn
cũng không có, cứ trốn ở trong núi cũng không phải là biện pháp.” vẻ mặt sát thủ mặt sẹo khó xử nói: “Hiện tại còn có sức lực phá vòng vây, nếu kéo dài thêm hai ngày nữa, chỉ sợ ngay cả sức lực phá vòng vây cũng không có!”
Lúc bọn chúng chạy trốn, cũng không mang gì theo, nếu là mùa hè, bọn chúng còn có thế hái một ít quả dại chẳng hạn đế chống đói, nhưng bây giờ đã là đầu mùa đông, trên núi không có trái cây gì cả.
Hôm nay thật ra bắt được một con thỏ rừng, nhưng không dám nhóm lửa, chỉ có thế ăn sống.
Mặc dù Đại Khang lạc hậu, nhưng cũng đã tạm biệt cuộc sống nguyên thủy ăn tươi nuổt sống từ nhiều năm trước rồi, cho dù là sát thủ, cũng không quen ăn thịt sống.
Ba người chỉ cắn một ngụm đế đối phó rồi ném phần còn lại của con thỏ đi.
Bây giờ chúng đều đói lắm rồi.
Nếu như chịu đựng thêm mấy ngày nữa, bọn chúnq thật sự sẽ bị kiệt sức!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK