Tả Phi Phi vốn phân vân, không phối hợp, Khánh Mộ Lam thấy Kim Phi đi ra, cũng không đẩy cô ấy nữa.
“Tiên sinh, chuyện này không thể theo ý ngài được.”
Khánh Mộ Lam chỉ vào A Mai nói: “Ngài phối hợp chút đi, nếu A Mai ra tay làm ngài bị thương sẽ không hay lắm.”
Lúc đầu khi Khánh Mộ Lam vừa mới đến làng Tây Hà, rất ít khi dùng A Mai để uy hiếp Kim Phi, cứng rắn ép Kim Phi.
Nhưng Kim Phi bây giờ đã không phải là thanh niên vùng núi một mình và yếu đuối nữa.
Chỉ thấy Kim Phi ho khan một tiếng, hai nữ công nhân đã đi ra từ nhà bếp, bao vây nhóm người Hầu Tử.
Dù trong tay các cô ấy không có bất kì vũ khí nào, nhưng trên lưng quần đều dắt súng kíp ngắn.
Giao chiến ở khoảng cách gần, súng kíp là khắc tinh của tử sĩ, nếu thực sự đánh, hai khẩu súng kíp đã hoàn toàn có thể uy hiếp được A Mai.
Bây giờ dắt súng kíp trên lưng quần vì Kim Phi đã nói nhân viên hộ tống không thể chĩa nòng súng vào người mình.
Hàn Phong và Hầu Tử cùng nghiêng đầu nhìn Thiết Chùy.
Theo kế hoạch, ngoài hai nữ nhân viên hộ tống canh giữ cửa nhà đá thì có lẽ Thiết Chùy đã điều những nhân viên hộ tống khác đi mới đúng.
Bây giờ các cô ấy lại xuất hiện ở đây, cho thấy Thiết Chùy đã không thực hiện theo kế hoạch.
Thiết Chùy cắn môi, nhưng lại không nói gì.
Đến nay, Thiết Chùy vẫn luôn là một người có chừng mực, cũng luôn biết trách nhiệm của mình là gì.
Kim Phi để anh ta đi đến đập Đô Giang thực hiện công việc nổ sập núi, Thiết Chùy đã làm việc thêm giờ để hiểu tính năng và đặc điểm của, học những kiến thức về nổ mìn.
Sau khi nổ sập núi Ngọc Lũy, Trương Lương đã bảo anh ta đến phụ trách việc tiêu diệt thổ phỉ ở dọc đường chính xung quanh Tây Xuyên, bảo vệ sự an toàn của quán trọ.
Thiết Chùy đã lập tức dốc sức nghiên cứu vị trí quan trọ và tuyến đường chính, và thế lực thổ phỉ lớn nhỏ dọc đường, trong thời gian ngắn đã liên tiếp tiêu diệt nhiều nhóm thổ phỉ quy mô lớn, khiến những kẻ xấu kia khiếp sợ.
Trước đây khi thương nhân đi đường cần phải đi theo đoàn mới được, cho dù là như vậy, cũng thường bọ thổ phỉ cản đường vơ vét tài sản.
Giờ đây dường như đã không có tình huống đó, một hai thương nhân cũng có thể yên tâm bước đi trên đường chính, cũng không cần lo lắng thổ phỉ.
Sau khi làm đội trưởng đội cận vệ của Kim Phi, Thiết Chùy lại nhanh chóng thay đổi tư tưởng, toàn tâm toàn ý quan tâm đến việc bảo vệ Kim Phi.
Thiết Chùy rất rõ, nếu anh ta nói kế hoạch này với Kim Phi, sau này có chuyện gì thì chắc chắn Hầu Tử và Hàn Phong Phong sẽ không nói với anh ta nữa, thậm chí Trương Lương cũng có thể gạt bỏ anh ta.
Nhưng ngày hôm đó sau khi đi họp tiểu hội về, Thiết Chùy đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn nói chuyện này với Kim Phi.
Vì đội trưởng đội cận vệ là người thân thiết với Kim Phi nhất, cũng là người Kim Phi tin tưởng nhất, có thể nói, Kim Phi đã giao tính mạng của mình cho Thiết Chùy .
Sự tin tưởng là cần tin tưởng lẫn nhau, anh ta không thể phụ lòng tin của Kim Phi đối với anh ta.
Khánh Mộ Lam vừa thấy tình huống này, đã rất giận, trợn mắt nhìn Thiết Chùy nói: “Thiết Chùy, không ngờ ngươi là người mắt to mày rậm, còn là tên khốn phản bội.”
“Từ từ nói chuyện!”
Kim Phi quát mắng Khánh Mộ Lam, sau đó nhìn Hàn Phong và Hầu Tử rồi nói: “Các ngươi cũng đừng nhìn Thiết Chùy như vậy, mấy người A Quyên là cận vệ của Phi Phi, hôm nay Phi Phi đã gọi các cô ấy đến giúp nấu cơm.”
Kim Phi biết, Thiết Chùy nói sự thật với bản thân, chắc chắn sẽ phải đấu tranh tâm lý, y cũng phải nghĩ cho Thiết Chùy một chút.
Vì vậy y đã bảo Tả Phi Phi tìm hai binh linh nữ từ đội súng kíp của nữ công nhân núi Thiết Quán.
“Thật sao?” Khánh Mộ Lam hơi nghi ngờ nhìn Thiết Chùy rồi lại nhìn binh lính nữ.
Hàn Phong và Hầu Tử nghe vậy, cũng không khỏi cười khổ.
Bọn họ đều biết, Kim Phi đang che chở Thiết Chùy, cũng như để cho họ một lối thoát.
Dù sao thì nếu nói thẳng như vậy thì cũng rất khó xử.
Làm người mà, lúc nên hồ đồ thì phải hồ đồ một chút.
Sau khi Hàn Phong ý thức được điểm này, cũng không khó xử nữa mà khuyên: “Tiên Sinh, tình thế phía trước đã rất nguy hiểm, phòng tuyến của chúng ta có thể bị phá vỡ bất cứ lúc nào, ngài cần phải rời đi rồi!”
Nghe Hàn Phong nói như vậy, cuối cùng Tả Phi Phi cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cô ấy vẫn luôn ngoan ngoãn phục tùng Kim Phi, lần này lại khuyên Kim Phi cùng Hàn Phong Phong: “Tiên sinh, Hàn Phong đại ca đã nói như vậy, ngài nhanh đi đi, ta sẽ lập tức thu dọn đồ đạc!”
“Phi Phi, cô cũng phải đi với bọn tôi!” Khánh Mộ Lam nói.
Tả Phi Phi do dự một chút, nhưng vẫn gật đầu: “Được!”
Nói xong bèn quay về thu dọn đồ đạc.
“Các người đừng hao công tổn sức, ta đã nói rồi, ta sẽ không đi!” Kim Phi nói lại lần nữa.
“Tiên sinh, bây giờ không phải là lúc làm anh hùng, ngài đừng tùy hứng nữa!”
Khánh Mộ Lam nói: “Không phải lúc trước ngài đã nói rồi sao, một người chuyện nghiệp sẽ làm những việc chuyên môn, như vậy mới có thể phát huy được tối đa giá trị của mình.
Chuyên môn của ngài không phải là cầm đao đi liều mạng mà chuyên môn của ngài là trấn thủ chỉ huy, là chế tạo ra càng nhiều vũ khí mới ở phòng thí nghiệm, là viết ra những bài thơ khích lệ lòng người!
Bây giờ ngài là trụ cột của cả Thục Xuyên, nếu xảy ra chuyện không may, ngài biết sẽ có bao nhiêu người chết không?”
“Ta không làm anh hùng, những việc ta làm cũng là chuyên môn của bản thân!”
Kim Phi xoay người lấy ra một cây súng trường: “Bây giờ chúng ta bị động như vậy, không phải là vì chim ưng sao, ta đã chế tạo ra vũ khí có thể khắc chế chim ưng!”
Nghe Kim Phi nói như vậy, tất cả mọi người đều bị vũ khí trong tay y thu hút.
Bọn họ đều đã từng tiếp xúc với súng kíp, vì vậy vừa nhìn đã có thể nhìn ra, đây có lẽ cũng là một cây súng kíp.
Nhưng sự thật đã chứng minh, chim ưng bay quá cao, súng kịp cơ bản không bắn trúng nó.
Nhưng vì tin tưởng Kim Phi nên Hàn Phong vẫn hỏi: “Tiên sinh, cây súng này có thể đối phó với chim ưng thật sao?”
“Đương nhiên!”
Kim Phi lấy một viên đạn màu vàng óng từ trong túi ra, nhét nó vào nòng súng từ phía sau.
Cầm súng nhìn xung quanh, Kim Phi chọn một sườn núi sau đó nói: “Các người có nhìn thấy đá đỏ trên ngọn núi nhỏ đó không?”
Nhóm người Khánh Mộ Lam nhìn theo hướng ngón tay Kim Phi đang chỉ, chỉ thấy trên ngọn núi nhỏ ở phía xa xa, quả thực có một hòn đá đỏ.
Có lẽ hòn đá kia không nhỏ, nhưng vì khoảng cách tương đối xa nên trông hơi nhỏ.
“Tiên sinh, không phải ngài muốn nói khẩu súng này có thể bắn trúng hòn đá đỏ kia đó chứ?”
Trên mặt Khánh Mộ Lam lộ ra vẻ không thể tin được.
Ngay cả Hàn Phong và Hầu Tử cũng như vậy.
Hòn đá đó cách bọn họ ít nhất cũng khoảng 300m, ngoài cung nỏ hạng nặng ra thì bọn họ chưa nhìn thấy thứ gì có thể bắn xa như vậy.
“Các ngươi cứ nhìn đi!”
Kim Phi cười, sau đó năng khẩu súng trường lên, đặt báng súng lên trên vai, bắt đầu ngắm.
Nhóm người Hàn Phong thấy Kim Phi không giống như đang đùa, vội cầm ống nhòm của mình rồi ngắm hòn đá màu đỏ.
Dù Kim Phi hiểu cấu tạo của súng ống, thường tiếp xúc với súng ống khi thực tập ở xưởng quân đội, nhưng không có nhiều kinh nghiệm bắn súng, cũng may hòn đá đỏ cũng tương đối lớn nên việc ngắm bắn cũng không khó.
Y hít thở sâu một hơi, sau khi điều chỉnh trạng thái của mình, Kim Phi đã từ từ bóp cò.
Lực đẩy cực lớn khiến bả vai Kim Phi bị đau, nhưng y không quan tâm mà vội cầm ống nhòm, nhìn vào hòn đá đỏ như nhóm người Hàn Phong.