Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ca, chuyện của ta huynh không cần phải xen vào, ta tự biết!"

Khánh Mộ Lam không kiên nhẫn xua tay: "Nếu như huynh còn tiếp tục thúc giục ta thì ta sẽ đi tìm tiên sinh xin một chỉ tiêu cho binh lính nữ trong quân đội, ta cũng sẽ trở thành tướng quân, sau này cũng sẽ không trở về!"

“Không thúc giục, sẽ không thúc giục nữa, cùng lắm thì ông đây nuôi muội cả đời, cũng không phải là ta không nuôi được!"

Khánh Hâm Nghiêu ở bên ngoài oai phong lẫm liệt, lúc này lại bị ăn chặn gắt gao.

Bởi vì anh ta biết, Khánh Mộ Lam thật sự có thể làm ra chuyện như vậy.

Trở thành nữ tướng quân vẫn luôn là ước mơ của Khánh Mộ Lam từ khi còn nhỏ.

Nhưng bây giờ Tả Phi Phi và Đường Đông Đông đều đã trở thành chỉ huy của binh lính nữ, cô ấy vẫn giống như trước đây, chỉ có thể chỉ huy đội cận vệ của mình.

Theo Tả Phi Phi tham gia trận chiến ở thành Du Quan và kênh Hoàng Đồng, Khánh Mộ Lam nhìn thấy Tả Phi Phi chỉ huy các binh lính nữ chiến đấu, Khánh Mộ Lam vô cùng hâm mộ.

Cho dù không có chuyện này, Khánh Mộ Lam cũng dự định quay lại tìm Khánh Hâm Nghiêu để yêu cầu một số thành viên nòng cốt trong đội và tiền lương, sau đó lại đi bàn bạc với Kim Phi và Cửu công chúa để cố gắng lấy một chỉ tiêu thành lập đội binh lính nữ để thành lập một đội binh lính nữ cho vui.

Nếu Kim Phi biết suy nghĩ của Khánh Mộ Lam, chỉ sợ đã bảo Cửu công chúa giao chỉ tiêu cho cô ấy từ lâu rồi.

Trong quá trình Kim Phi nổi dậy, nhà họ Khánh đã giúp đỡ rất nhiều, Kim Phi không phải là người vô ơn, lúc đánh cường hào phân chia ruộng đất, đương nhiên không có đàn áp nhà họ Khánh.

Mặc dù phân chia ruộng đất của nhà họ Khánh, nhưng nhà họ Khánh đến Tây Xuyên chưa được bao lâu, diện tích ruộng đất chiếm giữ cũng không lớn, Kim Phi sai người phân chia đều những ruộng đất đó cho người của Khánh Thị.

Còn tiền tiết kiệm và nhà cũ mà nhà họ Khánh đã tích góp từng tí một thì Kim Phi cũng không hề động tới một chút nào.

Cho nên, bây giờ nhà họ Khánh vẫn là gia tộc cường hào lớn nhất ở Tây Xuyên, và cũng là gia tộc cường hào duy nhất có thể nói là cực kỳ giàu có.

Khánh Mộ Lam ngẫu nhiên nhặt một thứ gì đó từ tay của Khánh Hâm Nghiêu cũng đủ để cô ấy nuôi một đội quân có quy mô nhỏ.

Với tính cách của Khánh Mộ Lam, một khi trong tay cô ấy có người và ngựa, sau này nếu có chiến tranh, chỉ sợ cô ấy sẽ chủ động yêu cầu ra tiền tuyến mà không cần Kim Phi nói.

Cứ thế, chẳng khác nào nhà họ Khánh bỏ tiền ra để giúp Kim Phi nuôi sống một đội ngũ, tại sao không làm chứ?

Hai anh em trò chuyện trong khi đội cận vệ ở phía trước cũng đã thay quần áo xong và tập hợp lại.

Dưới sự chỉ huy của Thiết Chùy, đội cận vệ chia làm hai phe.

Các binh lính nữ ở bên trong, vây quanh Kim Phi, Đường Tiểu Bắc và Nhuận Nương ở giữa, sau đó là các binh lính nam mặc áo giáp nặng sẽ bao vây ở bên ngoài, vây quanh ở ba người Kim Phi và các binh lính nữ ở bên trong.

Thoạt nhìn thì đội hình của đội cận vệ có vẻ hơi hỗn loạn, nhưng trên thực tế, sự sắp xếp của binh lính nữ và binh lính nam rất có chủ ý.

Nếu nhìn từ xa, sẽ thấy rằng đội hình giữa binh lính nam và binh lính nữ hoàn toàn không có khe hở, hoàn toàn không nhìn thấy được ba người Kim Phi được giấu ở giữa.

Nhưng ba người Kim Phi được bao vây bảo vệ ở giữa, nhìn từ trong ra ngoài, tầm nhìn của họ không bị ảnh hưởng nhiều.

Lực phòng ngự của áo giáp nặng của binh lính nam có thể so với một tấm khiên, ba người Kim Phi được bảo vệ ở bên trong, trừ khi quân địch tấn công từ trên đỉnh đầu, nếu không căn bản bọn chúng không có cách nào có thể đánh chết Kim Phi bằng một đòn được.

Dưới sự bảo vệ của đội cận vệ, ba người Kim Phi tiến lên dọc theo đường núi.

Theo sau là Khánh Hâm Nghiêu và những thân sĩ khác, cũng đi theo phía sau và bắt đầu tiến về phía trước.

Tốc độ của Kim Phi cũng không quá chậm, y nhanh chóng đi đến cửa của nghĩa trang và dừng lại dưới bia tưởng niệm.

Sau khi chạm vào nền của bia tưởng niệm, trong lòng Kim Phi không khỏi sinh ra cảm giác xúc động.

Lúc trước, vì để xây dựng bia tưởng niệm ở chỗ này, Cửu công chúa còn từ bỏ một số quyền lợi để ngăn chặn việc có người ngáng chân trên triều đình.

Sau khi nhận được sự chấp thuận của bộ Lễ và bộ Binh, Kim Phi và Cửu công chúa mới dám để Chu Du Đạt đi tìm thợ đá.

Khi đó, Cửu công chúa không bao giờ có thể tưởng tượng được rằng trong vòng chưa đầy hai năm nữa, cô ấy sẽ trở thành vị nữ hoàng đế đầu tiên trong lịch sử của Đại Khang từ trước đến nay, từ vị trí người nộp đơn trở thành người phê duyệt.

Đừng nói là Cửu công chúa, lúc ấy ngay cả Kim Phi cũng không ngờ rằng mọi chuyện sẽ phát triển thành dáng vẻ như bây giờ.

Nghĩ đến Chu Du Đạt, Kim Phi quay đầu nhìn về phía Thiết Chùy: “Hình như vừa rồi ta nhìn thấy Chu công tử trong đám người, ngươi đi tìm xem, nếu tìm thấy thì mời hắn đến đây một chút."

"Vâng!"

Thiết Chùy xoay người rời đi, chẳng bao lâu sau đã quay lại với Chu Du Đạt.

"Ra mắt Kim tiên sinh!"

Chu Du Đạt hành lễ với Kim Phi, hơi sợ hãi không dám ngẩng đầu nhìn Kim Phi.

Mặc dù trước đây anh ta cảm thấy tràn đầy biết ơn và tôn trọng Kim Phi, nhưng cũng không quá kính sợ, thay vào đó, trong lòng anh ta thực sự coi Kim Phi như một người thầy tốt bạn hiền.

Nhưng bây giờ Kim Phi đã trở thành một trong những người quyền lực nhất trên thế giới này, cho dù là thân phận hay sức ảnh hưởng đều hoàn toàn khác so với lần gặp mặt trước.

Đặc biệt là sau khi trải qua những trận chiến thảm thiết ở thành Du Quan và kênh Hoàng Đồng, sát khí trên người Kim Phi quá nặng, cũng càng ngày càng uy nghiêm hơn.

Lúc trước sau khi trận chiến ở dốc Đại Mãng kết thúc, vì để thu xếp cho những người tị nạn không muốn rời quê hương này, cũng vì kiếm tiền, Kim Phi đã để Mãn Thương đến Tây Xuyên mở một số nhà xưởng.

Bây giờ Mãn Thương cũng rất bận rộn, không có thời gian quản lý những nhà xưởng này, cân nhắc đến mối quan hệ giữa Chu Du Đạt với Kim Phi và Cửu công chúa, nên anh ta đã giao nhà xưởng cho Chu Du Đạt quản lý.

Trước khi Kim Phi đến, Chu Du Đạt nghĩ rằng khi gặp Kim Phi, anh ta nhất định phải phải tiếp đón thật tốt, rồi báo cáo với y một chút về sự phát triển của nhà xưởng, và những khó khăn đang phải đối mặt và một số ý tưởng.

Nhưng khi thuyền lớn cập bến, sau khi Chu Du Đạt thực sự nhìn thấy Kim Phi, ý tưởng này ngay lập tức bị dập tắt.

Bởi vì lúc đó Kim Phi không muốn dây dưa khách sáo với thân sĩ, cho nên cố ý bày ra dáng vẻ không quen chớ lại gần.

Mặc dù Chu Du Đạt có tình cảm qua lại với Kim Phi, nhưng anh ta lại là một người kiêu ngạo, không thể ỷ vào mối quan hệ này mà cố tình đi lên nói năng bậy bạ với Kim Phi, bởi vì điều này sẽ khiến cho mọi người cảm thấy rằng anh ta đang lôi kéo làm quen với Kim Phi.

Vì vậy, từ đầu đến cuối, Chu Du Đạt chưa bao giờ chủ động nói chuyện với Kim Phi, mà ẩn náu bên trong phần lớn các thân sĩ.

Trên đường trở về, Chu Du Đạt đang suy nghĩ có nên viết thư cho Mãn Thương để xin chỉ thị về vấn đề của nhà xưởng hay không thì Thiết Chùy đã tìm tới đây và nói Kim Phi muốn gặp anh ta.

Chu Du Đạt hơi bất ngờ, nhưng không dám do dự, vội vàng đi theo anh ta tới đây.

"Chu công tử, đã lâu không gặp, ngài có khỏe không?"

Lúc này, thái độ của Kim Phi hoàn toàn khác với vừa rồi, giống như lúc trước ở dốc Đại Mãng, y lộ ra vẻ mặt tươi cười, vỗ lên bả vai của Chu Du Đạt: “Nghe nói tháng trước Chu công tử tháng trước có tin vui, có được một đứa con trai, đáng tiếc lúc ta biết đã hơi muộn, chưa từng đến chúc mừng, hy vọng Chu công tử không trách ta!"

"Chuyện trong nhà là việc nhỏ, ta không dám quấy rầy tiên sinh, nên không gửi thiệp mời cho tiên sinh, mong tiên sinh tha tội!"

Chu Du Đạt nghe Kim Phi nói như vậy thì nhanh chóng nhận lỗi.

Đồng thời, không biết vì sao, trong lòng anh ta cũng cảm thấy cảm động.

Bây giờ Kim Phi có thể nói là trăm công nghìn việc, đối với Kim Phi thì chuyện anh ta sinh ra một đứa con thật sự rất nhỏ bé, là chuyện nhỏ không đáng kể.

Nhưng Kim Phi lại nói đến chuyện này, điều này chứng tỏ trong lòng y có một người như anh ta.

"Đây không phải là việc nhỏ, mà là chuyện vui lớn!"

Kim Phi nói: "Buổi chiều ta muốn tới xưởng dệt, Chu công tử nhớ đưa đứa bé qua đây, để ta bồng bế với tư cách là thúc thúc!"

Ruộng đất của nhà họ Chu ở ngay bên ngoài thành Tây Xuyên, lúc trước dùng đất của nhà họ Chu để xây dựng xưởng dệt, chỉ cách nơi ở của tổ tiên nhà họ Chu có một bức tường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK