Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trận đấu ở phía Tây vừa mới xảy ra, kẻ địch đã bắt đầu la hét, hơn nữa, dù là quân Tần Vương hay quân chinh chiến phía Nam của Đảng Hạng, tiếng la hét đều rất đồng thanh và vang dội, hiển nhiên là sớm đã chuẩn bị từ lâu rồi!

Cho đến lúc này, Hàn Phong mới hiểu được, tại sao Kim Phi muốn đánh trống!

Hóa ra, Kim Phi sớm đã nghĩ ra Trần An Tiệp và Lý Lăng Duệ sẽ làm như vậy.

“Gì chứ, Kim tiên sinh bỏ chạy rồi ư?”

Quân Thục vốn đã bị đánh đến mức liên tục rút vào trong, tinh thần như đã rơi xuống vực, bây giờ lại nghe tin Kim Phi chạy trốn, tinh thần quả nhiên giống Kim Phi nghĩ, ngay tức khắc xuất hiện náo loạn với quy mô lớn!

Hầu như tất cả binh lính quân Thục đều quay đầu một cách theo bản năng, nhìn về phía sườn núi.

Đúng lúc này, Kim Phi đi tới gần mép vách đá.

Sau đó đám người Tả Phi Phi, Trương Lương, Khánh Mộ Lam, Hàn Phong cũng lần lượt xuất hiện trong tầm nhìn của binh lính.

“Thiết Chùy, nổi trống.”

Kim Phi quay đầu lại nói một tiếng, Thiết Chùy vội vàng cầm lấy dùi trống!

Tùng tùng tùng!

Tiếng trống trận nặng nề vọng lại ở trong núi, cũng trở về lay động tâm hồn binh lính quân Thục!

Vì trước đây, chế độ gọi nhập ngũ nghiêm khắc, rất nhiều binh lính quân Thục đều đã từng đi lính, cực kỳ hiểu rõ tác phong của những tướng lĩnh quần là áo lụa.

Lúc chèn ép binh sĩ, người này tàn bạo hơn người kia, thế nhưng gặp phải nguy hiểm, người này lại chạy nhanh hơn người kia.

Cho nên, khi binh lính Tần Vương nói Kim Phi chạy trốn, thực ra rất nhiều quân Thục đều tin.

Nhưng bây giờ Kim Phi xuất hiện rồi, hơn nữa còn cho họ nổi trống!

Tâm trạng của binh lính quân Thục trong phút chốc từ thất vọng biến thành kinh ngạc và vui mừng, tinh thần cũng theo đó mà đạt tới tột cùng.

“Haha, ta biết Kim tiên sinh sẽ không bỏ chạy mà!”

"Người Đảng Hạng đáng chết, còn muốn vu oan cho Kim tiên sinh!"

"Người Đảng Hạng thì đã đành, nhưng bọn khốn nạn quân Tần Vương mà cũng dám bịa đặt, bọn họ cho rằng Kim tiên sinh là những tên quan liêu sợ chết đó sao?"

"Các huynh đệ, thân thể của Kim tiên sinh đáng giá ngàn vàng, mà cũng không lui lại một bước, cái mạng quèn của chúng ta còn sợ gì nữa chứ, liều mạng với bọn hắn!"

“Dũng cảm chiến đấu, đánh chết bọn nó!”

Binh lính quân Thục ở tiền tuyến gầm lên giận dữ xông ra ngoài, vốn dĩ bất cứ lúc nào trận địa cũng có thể bị phá bỏ, một lần nữa được họ phòng thủ chắc chắn!

Trương Lương quay đầu lại nhìn Kim Phi, trên mặt vừa xấu hổ, cũng sùng bái.

Từ sau khi theo Kim Phi, Trương Lương hầu như chưa từng thua trận, mặc dù anh ta luôn nhắc nhở bản thân giữ khiêm tốn, thế nhưng lúc đêm khuya vắng người, Trương Lương cũng khó tránh khỏi có chút tự đắc.

Nhưng bây giờ anh ta lại một lần nữa nhận thức được, sự chênh lệch giữa mình và Kim Phi.

Vừa rồi, nếu không phải Kim Phi ra tay, kênh Hoàng Đồng hiện tại chắc chắn đã bị chiếm đóng!

Hiện tại Kim Phi chỉ dẫn họ đứng về bên này, để binh lính có thể nhìn thấy, tình thế của chiến trường lập tức được xoay chuyển rồi.

Sự ung dung và bình tĩnh này khiến cho Trương Lương tự cảm thấy mình kém cỏi.

Tả Phi Phi cũng đang nhìn Kim Phi, thế nhưng trong mắt cô ấy có nhiều lo lắng hơn.

Quân Thục mặc dù giữ được trận địa, thế nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra, quân Thục chắc chắn chống đỡ không được thời gian lâu.

Kẻ địch sớm muộn gì cũng hợp sức chiếm kênh Hoàng Đồng!

Đến lúc đó Kim Phi phải làm sao?

Đang lo lắng thì Tả Phi Phi thấy Hàn Phong đang đi tới chỗ mình.

Tả Phi Phi nhanh chóng nghênh đón, nhỏ giọng hỏi: "Hàn đại ca, huynh còn có kế hoạch khác không?"

“Hiện tại, chỉ có thể tổ chức một đội ngũ tinh nhuệ, hộ tống tiên sinh ra ngoài!

Hàn Phong nói: "Ta tìm đến phu nhân, chính là hy vọng phu nhân có thể hạ lệnh cho đội súng kíp, bảo vệ tiên sinh phá vòng vây!"

"Đội súng kíp?" Tả Phi Phi nhìn xuống phía dưới một cách theo bản năng.

Vị trí phòng thủ của đội súng kíp đều vô cùng quan trọng, nếu như rút lui đội súng kíp, sợ rằng trận tuyến lập tức sẽ tan vỡ.

Vậy nỗ lực vừa rồi của Kim Phi, cũng không còn chút ý nghĩa nào?

Hàn Phong liếc mắt đã nhìn ra lo lắng Tả Phi Phi, nói nhanh: "Phu nhân, hẳn là người cũng có thể nhìn ra, nhiều nhất cũng chỉ kiên trì một ngày nữa thôi, chúng ta sẽ không chịu nổi, đến lúc đó tất cả mọi người sẽ chết!

“Phu nhân, người mau hạ lệnh đi, nếu không sẽ không kịp nữa!”

Lời của Hàn Phong mặc dù tàn nhẫn, nhưng lại là lời nói thật.

Quân Thục tuy rằng tạm thời ổn định trận địa, nhưng sẽ không kiên trì được bao lâu.

Đến lúc đó, tất cả mọi người đều sẽ chết!

Nghĩ tới đây, Tả Phi Phi cắn răng, tháo binh phù từ bên hông, đưa cho Hàn Phong.

Hàn Phong vừa chuẩn bị đưa tay ra nhận, lại phát hiện bên cạnh vươn ra một tay tay, cầm lấy binh phù!

“Tiên sinh, ta xin ngài đấy, ngài mau chạy đi.”

Hàn Phong sắp khóc luôn rồi: "Không đi nữa thì thực sự không kịp mất!"

“Hàn đại ca, huynh không tin tưởng ta đến vậy sao.”

“Kim Phi thản nhiên nói: “Yên tâm đi, ta đã có sắp xếp!”

Nghe thấy Kim Phi nói như vậy, Hàn Phong hơi chần chờ.

Đúng vậy, trước giờ Kim Phi làm việc gì đều có mưu kế trước khi hành động, chưa bao giờ đánh trận mà không có chuẩn bị.

Kim Phi ngẩng đầu nhìn về phía phía đông nam: "Hàn đại ca, nếu như huynh tin tưởng ta thì đừng hành động theo những suy nghĩ đó nữa!"

Hàn Phong biết, Kim Phi đang cảnh cáo anh ta một lần cuối cùng, nếu anh ta còn muốn kiên trì đưa Kim Phi rời đi, Kim Phi có thể thực sự sẽ đuổi anh ta.

Hàn Phong theo ánh mắt của Kim Phi nhìn về phía phía đông nam, kết quả không thấy gì cả.

Anh ta biết chắc chắn Kim Phi đang đợi gì, cũng rất muốn hỏi, thế nhưng thấy Kim Phi không có ý định giải thích, anh ta chỉ có thể nén sự tò ở trong lòng, yên lặng lui qua một bên.

Bên phía Kim Phi, bầu không khí trở nên ngột ngạt mà nghiêm trọng, còn doanh trại đại quân Tần Vương cách đó vài dặm, Trần An Tiệp lại nổi trận lôi đình, cách hơn mười mét đều có thể nghe được tiếng của hắn.

"Không phải là ta cho các ngươi bức họa của Kim Phi rồi sao, các ngươi đều là kẻ mù à, vậy mà có thể nhận lầm người!"

Trước đó, những tử sĩ mai phục ở vách núi phía tây là do Trần An Tiệp sắp xếp, đã mai phục ở phía dưới vách núi mấy ngày, ngay cả Hầu Tử cũng không phát hiện ra bọn họ.

Theo kế hoạch của Trần An Tiệp và Lý Lăng Duệ, Kim Phi vừa ra ngoài, bọn họ sẽ lập tức sai người hét to rằng Kim Phi chạy trốn, đả kích binh lính quân Thục.

Kết quả binh sĩ lại nhận lầm người, kế hoạch thất bại trong gang tấc.

Không chỉ tổn thất mười mấy tử sĩ, ngược lại tinh thần của quân Thục nhờ vậy mà còn được cải thiện.

"Điện hạ thứ tội, người kia mặc y phục của Kim Phi, trên đầu còn đội mũ khăn che mặt, chúng ta thực sự không nghĩ tới việc hắn là đóng giả!"

Đội trưởng tử sĩ trốn về quỳ trên mặt đất giải thích.

Đội trưởng tử sĩ thấy rằng kết cục thất bại của quân Thục quân đã định, kênh Hoàng Đồng đồng bất cứ lúc nào cũng có thể bị công phá, Kim Phi chắc chắn sẽ bỏ chạy.

Cả hai đầu bắc nam của kênh Hoàng Đồng đều bị chặn lại, phía đông lại là một mảnh đất cao, Kim Phi muốn rời khỏi đó, chỉ có thể đi vách núi phía tây.

Hơn nữa, trong thời đại phong kiến, quan niệm giai cấp rất nghiêm ngặt, y phục đại diện cho thân phận, có quy định nghiêm chỉnh, cho nên bọn họ thấy Đại Vĩ mặc y phục của Kim Phi thì ra tay luôn.

Ai ngờ người họ đánh là kẻ giả trang!

Hơn nữa, nhân viên hộ tống sớm đã có chuẩn bị, súng kíp đều là đồ tốt, lúc đó tử sĩ đã bị đánh chết hơn phân nửa!

Việc đã xảy ra, nói gì cũng muộn rồi.

Trần An Tiệp phất tay ra hiệu cận vệ đưa đội trưởng tử sĩ đi, sau đó gọi phụ tá của mình: "Truyền lệnh của ta, trước khi trời tối ngày hôm nay, phải chiếm được kênh Hoàng Đồng, bằng không tất cả giáo úy, tướng lĩnh trở lên, tự mình đến chỗ bổn vương nhận tội!"

Mai phục Kim Phi chỉ là một phần của kế hoạch, cho dù thất bại, Trần An Tiệp vẫn tin rằng có thể chiếm được kênh Hoàng Đồng.

Chỉ có điều nhiều người chết mà thôi.

Thứ mà Trần An Tiệp không quan tâm nhất chính là mạng sống của dân thường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK