"Chỉ cần đảm bảo bọn họ có đồ ăn thức uống trước, còn việc làm từ từ tính" Kim Phi thở dài nhắc nhở: "Nhưng chúng ta phải chú ý đến vấn đề an ninh công cộng, đề phòng gián điệp".
Mặc dù y đã bắt đầu dự án thành phố mới, nhưng có quá nhiều người tị nạn cùng một lúc, dự án thành phố mới lại đang ở giai đoạn đầu và không thể sử dụng nhiều công nhân như vậy.
Trong hoàn cảnh bình thường, những người tị nạn sẽ không nổi loạn nếu họ có cái ăn, nhưng Kim Phi lại lo lắng rằng gián điệp có thể đứng sau xúi giục.
“Tiên sinh dặn dò rất phải”, Từ Cương cúi đầu nói: “Các huynh đệ trong chiến đội áo giáp đen đã trà trộn vào khu tái định cư. Ta cũng sẽ yêu cầu đội an ninh tăng cường tuần tra trong khu vực tái định cư”.
Kim Phi định sau khi nghe xong báo cáo của Từ Cương sẽ phái người đưa quyết định xử phạt và thư của Cửu công chúa tới hồ Dã Áp, nhưng Từ Cương lại xin tự mình đi đưa tin, giám sát quá trình xử phạt Khánh Mộ Lam.
“Từ đại nhân, trước kia ông có quen biết với Mộ Lam à?” Kim Phi nhìn Từ Cương từ trên xuống: “Hay là ngày trước Lão Khánh hoặc Khánh quốc công từng đắc tội với ông?”
Xử phạt Khánh Mộ Lam thì thôi đi, lại còn muốn tự mình giám sát?
Từ Cương định trở mặt với nhà họ Khánh đấy à?
“Tiên sinh cứ đùa!” Từ Cương liên tục xua tay: “Trước khi tới Đông Hải, ta chưa biết tới Khánh trưởng xưởng đâu, lúc ở triều đình cũng chưa từng làm việc với Khánh đại nhân, còn Khánh quốc công năm kia đã từng dẫn dắt, dạy bảo ta nữa!”
“Ta muốn tới hồ Dã Áp không phải nhắm vào Khánh trưởng xưởng, càng không phải để trả thù nhà họ Khánh, mà vì đó là nhiệm vụ của ta!”
“Nhiệm vụ?”
“Vâng.” Từ Cương cầm lấy quyết định xử phạt, chỉ vào trong đó: “Mời tiên sinh xem, đây là mệnh lệnh của bệ hạ, ta không đi tức là đang chống lại lệnh của bệ hạ!”
Kim Phi nhìn vào chỗ ngón tay ông ta đang chỉ, đúng thật trong đó đã viết Từ Cương giám sát việc xử phạt, bởi vì vừa nãy Kim Phi đọc vội,chỉ chú ý tới xử phạt thế nào nên không để ý đến.
“Từ đại nhân, vất vả cho ông quá!” Kim Phi cười khổ, vỗ vai Từ Cương.
Cửu công chúa phái Từ Cương đi giám sát việc xử phạt, rõ ràng là để ông ta đóng vai hiệp sĩ, hứng chịu cơn tức giận của đội an ninh và Khánh Mộ Lam.
“Không vất vả, xử phạt Khánh trưởng xưởng là do ta đề nghị, ta đi giám sát là thích hợp nhất rồi!” Từ Cương thản nhiên đáp.
Cùng một chuyện, nhưng nhìn từ nhiều góc độ khác nhau sẽ cho ra những kết quả khác nhau.
Kim Phi cảm thấy Cửu công chúa để Từ Cương đến để chịu trận, nhưng Từ Cương lại nhận ra, Cửu công chúa đang chuẩn bị kéo mình và nhà họ Khánh lên võ đài, hay nói thẳng ra, Cửu công chúa lấy ông ta ra làm cây kiếm đối phó với nhà họ Khánh.
Thế lực của nhà họ Khánh rất lớn, các quan thần bình thường đều không thể đối đầu với nhà họ Khánh, Cửu công chúa muốn dùng ông ta, vậy đầu tiên phải bồi dưỡng ông ta trước.
Trong mắt Từ Cương, đấy là cơ hội.
Nên ông ta không hề hận Cửu công chúa, thay vào đó là tràn đầy ý chí chiến đấu.
Nếu bản thân Từ Cương không phản đối, tất nhiên Kim Phi sẽ không nói gì thêm, y lấy bút giấy ra viết cho Tả Phi Phi và Khánh Mộ Lam mỗi người một phong thư, để Từ Cương mang đi.
Xế chiều ngày hôm đó, Từ Cương đã tới hồ Dã Áp.
Khánh Mộ Lam đang giám sát đội an ninh huấn luyện, Tả Phi Phi thì ở trong lều giúp cô ấy kiểm tra vật tư.
Từ Cương phái người đưa thư của Kim Phi viết cho Tả Phi Phi, còn ông ta tới giáo trường tìm Khánh Mộ Lam.
Tả Phi Phi đọc xong thư của Kim Phi thì thầm nghĩ xong rồi, vội vàng bỏ công việc đang làm dở để đi tìm Khánh Mộ Lam.
Vừa mới ra khỏi lều, cô ấy bắt gặp Khánh Mộ Lam mang theo A Mai trở về, trong tay là hai bức thư, còn Từ Cương thì không biết đi đâu.
Tả Phi Phi nhìn Khánh Mộ Lam, cẩn thận hỏi: “Mộ Lam, cô biết rồi à?”