Trần Phương Chí dẫn tiểu đoàn Thiết Hổ, hộ tống lính vận chuyển lương thực rời đi.
Tuân theo nhắc nhở của Trương Lương, dưới sự dẫn dắt của thợ săn địa phương, họ đi trong bóng tối.
“Trông có vẻ cao lớn thô kệch, nhưng suy nghĩ vẫn rất chu đáo”.
Trương Lương nhìn tiểu đoàn Thiết Hổ biến mất trong bóng tối, trong lòng không khỏi khen ngợi Trần Phương Chí.
Trần Phương Chí không dập tắt bó đuốc, mà yêu cầu mọi người đặt chúng xuống đất.
Bằng cách này, địch ở xa sẽ không nhận ra bọn họ đã rời đi, chúng vẫn nghĩ rằng còn rất nhiều người.
Khi địch đến gần mới thấy rõ, tiểu đoàn Thiết Hổ đã biến mất từ lâu.
Nghĩ đến đây, Trương Lương chợt nheo mắt, bảo các nhân viên hộ tống cắm đuốc trên đất, người ẩn vào bóng tối.
Tốc độ của binh sĩ Thổ Phiên rất nhanh, mười phút sau đã đến sườn núi nhỏ.
Đi thêm một dặm nữa, chính là nơi các nhân viên hộ tống cắm đuốc.
Một cựu binh đang đi đầu đột nhiên đi chậm lại.
“Có chuyện gì thế?” Đồng bọn bên cạnh hỏi.
Cực binh phớt lờ đồng bạn, xoay người chạy về phía bên phải, tìm bách phu trưởng của mình.
“Đại nhân, tiểu nhân có chuyện muốn báo!”
“Chuyện gì?” Bách phu trưởng hỏi.
“Tiểu nhân cảm thấy có gì đó không đúng!” Cựu binh vội nói: “Tiểu nhân đi đằng trước đội ngũ, chú ý phía trước một hồi, mặc dù không nhìn rõ, nhưng tiểu nhân phát hiện, tất cả đuốc của bọn chúng đều bất động!”
Bách phu trưởng cũng là người từng trải trên sa trường, nghe thấy lời của nghe cựu binh, lập tức hiểu được ý của gã.
Cho dù chiến đội áo giáp đen có phát hiện ra bọn chúng, muốn đợi địch mệt mỏi rồi tấn công, nghỉ ngơi tại chỗ chuẩn bị chiến đấu, nhưng mấy ngàn người tập trung một chỗ, không thể nào không có ai di chuyển.
Ngọn đuốc bất động, chỉ có thể nói không có ai ở đó!
“Bây giờ ta sẽ đi tìm Kỳ trưởng, nếu ngươi đoán đúng, nhất định Kỳ trưởng đại nhân sẽ thưởng cho ngươi!”
Bách phu trưởng cũng nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, vỗ vai cựu binh, chuẩn bị đi thông báo với cấp trên.
Tuy nhiên, khi gã vừa xoay người, chợt thấy tia sáng nhỏ nhoi ở đằng xa.
Ngay sau đó có tiếng xé gió vang lên.
Bách phu trưởng cho rằng tiếng xé gió là do nỏ phát ra, lập tức ngã nhào xuống đất.
Ngay lúc đó, gã thấy có một vật gì đó tròn tròn rơi xuống cạnh mặt gã.
Đang định cầm lên xem là thứ gì, bỗng cảm thấy trước mắt trắng xóa, sau đó không nhìn thấy gì nữa.
Bách phu trưởng không phải là người duy nhất gặp phải tình huống này.
Hàng trăm ngọn đèn trắng nối tiếp nhau nhấp nháy, khiến trong thời gian ngắn trời đêm còn sáng hơn ban ngày.
Một số binh sĩ ở rất xa, không bị ánh sáng làm chói mắt lập tức quay đầu nhìn, chợt nhìn thấy cách đó hàng chục mét, có một binh đoàn mặc áo giáp đen.
Điều kỳ lạ là những chiến sĩ áo giáp đen này đều cúi đầu, vùi mặt vào cánh tay.
Giống như đang cử hành nghi thức nào đó.
Những ngày qua trong doanh trại Thổ Phiên lan truyền câu chuyện, nói chiến đội áo giáp đen có yêu pháp, có thể khiến đối thủ của bọn họ mù tạm thời, nhưng người của bọn họ thì không sao.
Rất nhiều kỵ binh tuần tra ban đêm, đều bị chiến đội áo giáp đen dùng thủ đoạn này sát hại.
Về phần chiến đội áo giáp đen đã làm như nào, thì không ai biết.
Giờ đây hành vi của chiến đội áo giáp đen bất thường như vậy, không ít binh lính Thổ Phiên càng tin vào truyền thuyết này.
Cho rằng chiến đội áo giáp đen đang thi triển yêu pháp.
Cái gọi là yêu pháp, chính là bom chớp sáng.
Ánh sáng nhỏ nhoi mà bách phu trưởng vừa nhìn thấy, chính là các nhân viên hộ tống đang cầm hộp quẹt, đốt bom chớp sáng.
Các nhân viên hộ tống làm động tác lúc nãy, chẳng qua là che mắt vì sợ bom chớp sáng, làm bị thương mà thôi.
Trương Lương không quan tâm kẻ thù nghĩ gì, anh ta hơi hé mắt, xác nhận không còn ánh sáng trắng nhấp nháy nữa, mới hét lên: “Bắn tên!”
Các nhân viên hộ tống cũng hạ tay xuống, tháo nỏ đã sớm lên dây cung, bóp cò về phía đám người.
Phía trước cách xa mấy chục mét có hàng ngàn binh lính Thổ Phiên, căn bản không cần nhắm bắn, không mũi tên nào bị bắn trượt.
Chỉ xảy ra khi mấy nhân viên hộ tống bắn một người cùng một lúc.