Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này nhóm người Kim Phi và Đường Tiểu Bắc, Trịnh Trì Viễn cũng bưng bát ăn cháo.

"Chẳng trách ai cũng bảo nồi lớn nấu cháo nồi nhỏ nấu mì, cháo cá dùng nồi lớn để nấu thật sự ăn rất ngon."

Kim Phi buông muỗng xuống, gật đầu khen: "Tay nghề của Nhuận Nương cũng càng ngày càng giỏi hơn rồi!"

Cháo mà bọn họ ăn cũng được múc trong thùng đựng cháo, cũng được nấu bằng nồi lớn.

Bởi vì nồi quá lớn, cho dù có đốt băng lửa lớn, nấu một nồi cháo cũng cần hơn một giờ, thế nên gạo cũng chín rất kĩ, rất đặc.

"Là đương gia dạy giỏi, bằng không ta cũng chẳng biết nấu cháo cá thế nào."

Nhuận Nương được Kim Phi khen ngay trước mặt mọi người nên có chút ngượng ngùng.

"Sư phụ chỉ dẫn vào cửa, việc tu hành dựa vào cá nhân, đây là do nương tử nàng có năng lực."

Tâm trạng của Kim Phi đang không tệ, cười mà trêu.

Nhuận Nương nhẹ nhàng nhéo eo Kim Phi, xấu hổ đến nỗi không dám ngẩng đầu lên rồi: "Đương gia, chàng chớ nói bậy, người khác cười đấy!"


"Nhuận Nương, lời này của tiên sinh cũng không phải là nói bậy!"

Khánh Mộ Lam buông cái bát không xuống, giơ ngón tay cái lên với Nhuận Nương: "Đây là cháo cá ngon nhất mà ta từng ăn, ngon gấp trăm lần so với cháo đầu bếp trong hoàng cung làm!"

"Mộ Lam, tỷ cũng đùa theo đương gia rồi!" Nhuận Nương liếc Khánh Mộ Lam.

"Phu nhân, ta không hề đùa giõn, " Trịnh Trì Viễn cũng khen ngợi: "Ta đã ở bờ biển nhiều năm như vậy, tuy không phải bữa nào cũng ăn cháo cá nhưng gần như ngày nào cũng ăn, hôm nay bát cháo cá này là bát ngon nhất ta từng ăn, nói ra không ngại phu nhân chê cười, vừa rồi ta đã ăn ba bát, còn len lén cho người gói một bát nhỏ, chuẩn bị mang về cho người nhà nếm thử!"

Đường Tiểu Bắc cũng tham gia góp vui: 'Nhuận Nương, cháo cá lần này muội nấu thật sự không tệ, muội nhìn dáng vẻ của dân chúng là biết."

Ngay cả Hồng Đào Bình đến sau cũng khen ngợi: "Trước đây ta cứ tưởng cỏ quấn chân chỉ có thể làm rau trộn hoặc là nấu canh, hóa ra nấu cháo cũng ngon như vậy, Nhuận Nương phu nhân, ngài thật lợi hại!"

Nhuận Nương rất ít khi được nhiều người khen ngợi như vậy, xấu hổ đến mức trốn sau lưng Kim Phi.

Lúc nhóm người mải nói chuyện phiếm, dân chúng cũng lần lượt ăn cháo xong rồi.

Có một trưởng lão trong tộc dắt vợ và hai cháu trai đi tới trước đài cao, quỳ xuống đất cùng với vợ và cháu, lạy Kim Phi trên đài cao.

"Đa tạ quốc sư đại nhân đã phát cháo!"

Mặc dù hôm nay đã bị Đường Tiểu Bắc khiển trách nặng nề, nhưng trưởng lão không thể không thừa nhận, cháo cá hôm nay ăn quả thực quá ngon.

Ngư dân bình thường không biết miếng thức ăn đen xì trong cháo là cái gì, nhưng buổi chiều ông ta đã ăn rau trộn tảo biển rồi nên nhận ra được, đây không phải là cỏ quấn chân Sao.

Nghĩ đến vô số tảo biển trên đảo Mạo Lãng, trưởng lão lập tức cảm thấy cuộc sống có triển vọng rồi.

Mặc dù âm mưu trước đó của bọn họ đã bị Đường Tiểu Bắc phát hiện, việc trộm cỏ quấn chân để làm giàu đã không thể thực hiện được, nhưng với nhiều cỏ quấn chân như vậy, người trong nhà và trong tộc của bọn họ rất có thể sẽ không phải chịu đói nữa.

"Đa tạ quốc sư đại nhân phát cháo!"

Hai đứa bé cũng vội vàng làm theo ông nội, cao giọng hô.

Người vợ không nói gì mà quỳ lạy Kim Phi.

Có người dẫn đầu, những dân chúng khác cũng nhanh chóng noi theo, quỳ lạy Kim Phi trên đài cao.

Trong một lúc, khắp đất trống trên bãi biển đều là dân chúng quỳ đầy trên đất.

Tiếng cảm ơn cũng vang bên tai không dứt. Mặc dù Kim Phi đã nhiều lần để Trần Văn Viễn tuyên truyền hủy bỏ lễ nghỉ quỳ lạy, nhưng nhiều người quỳ lạy cùng một lúc như vậy, y cũng không ngăn cản được.

Đến khi cảm xúc của ngư dân gần ổn định xong hết rồi, Kim Phi mới cho người gõ chiêng đồng.

Gõ chiêng đồng nghĩa là quốc sư đại nhân có lời muốn nói, ngư dân nhanh chóng yên tĩnh lại.

Nhưng Kim Phi không nói gì, mà bảo Thiết Chùy giao loa sắt cho Trịnh Trì Viễn.

Trịnh Trì Viễn sửng sốt, không dám nhận: "Tiên sinh, ngài đến nói đi!"

Đùa gì vậy, lúc này dân chúng đang cảm kích đấy, ai nói chuyện trước sẽ dễ dàng có được lòng dân.

Nếu Hồng Nhị ở đây, chắc chắn sẽ xắn tay áo lên làm ngay, nhưng một quan chức kỳ cựu như Trịnh Trì Viễn thì biết quá rõ sự kiêng ky trong đó rồi.

Ở ngay trước mặt lãnh đạo mà dám mua chuộc lòng người, không phải tự tìm đường chết sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK