ở thời đại phong kiến, ngọc tỷ đại diện cho sự chính thống, là vật phẩm cần thiết trong việc thay đổi triều đại.
Mặc dù ngoài cửu công chúa, những người khác trong phòng dều chưa từng nhìn thấy ngọc tỷ, nhưng họ dều đã nghe vài câu chuyện và tin đồn về ngọc tỷ.
Nghe nói Kim Phi đang cầm ngọc tỷ trong tay, mấy người Quan Hạ Nhi đều giật mình.
“Tướng công, lúc ở trên thuyền, Lạc Lan đã đưa cái này cho chàng à?”
Bắc Thiên Tâm trợn to mắt.
Lạc Lan lên thuyền mang theo một cái bọc, Bắc Thiên Tâm cũng nhìn thấy.
Nhưng lúc đó cõ ấy nghĩ trong đó là vàng bạc ngọc châu gì đó, hơn nữa cô ấy cũng không thân với Lạc Lan nên không đến xem.
Ai ngờ thế mà lại là ngọc tỷ.
“Ngọc tỷ là do Lạc Lan đưa cho chàng ư?”, cửu công chúa nắm lấy tay trái Kim Phi hỏi: “Chàng mau nói chuyện là sao?”
Ngọc tỷ có liên quan đến cái chết của Trần Cát, Cửu công chúa cực kỳ quan tâm đến chuyện này, hai tay dùng sức bóp chặt lấy tay Kim Phi khiến mu bàn tay y phát đau.
Nhưng Kim Phi lại như không cảm nhận được gì, một bàn tay khác ôm lấy cửu công chúa rồi nói lại
chuyện Lạc Lan kế y nghe.
Khi Tứ hoàng tử làm phản, một Thái giám thân tín của Trần Cát thấy tình hình không ổn bèn đưa ngọc tỷ cho một cung nữ, bảo cô ta chui ra từ lỗ chó ở chân tường thành hoàng thành, đưa ngọc tỷ này ra ngoài.
Thân tín vốn đã dặn cung nữ giao ngọc tỷ cho thân tín của cửu cồng chúa, nhưng thân tín này đã bị lộ, lúc cung nữ chạy tới, tình cờ gặp người của Tứ hoàng tử đang áp tải cả nhà thân tín này đi.
Cung nữ hết cách, đành phải đưa ngọc tỷ cho Lạc Lan theo lời dặn của Thái giám.
Lạc Lan biết chuyện này hệ trọng nên cho người khống chế cung nữ, sau đó mang theo ngọc tỷ đột phá vòng vây.
Sau khi chạy khỏi kinh thành, thiên hạ đại loạn, Lạc Lan dẫn nhân viên hộ tống và cấm quân phản bội đi khắp nơi trong mấy tháng, mấy ngày trước cuối cùng cũng về lại Xuyên Thục.
Cả đường từ kinh thành trở về Xuyên Thục, nhân viên hộ tống và cấm quân gần như bị đánh bại, lúc đó đỉnh Song Đà bị người của Phùng tiên sinh bao vây, sông Gia Lăng cũng bị phong tỏa, Lạc Lan nghĩ cứ thế qua sông thì không ổn nên quyết định tạm thời trốn ở Giang Đông, tìm cơ hội thích hợp vượt sông đánh lén.
Nhưng không đợi cô ấy tìm được cơ hội thì Kim Phi đã về.
Thế là Lạc Lan lập tức tập hợp với Kim Phi, sau đó đưa ngọc tỷ cho y.
“Lạc Lan gấp rút quay về thăm người nhà nên nhờ ta đưa ngọc tỷ cho nàng”.
Nói rồi, Kim Phi đưa ngọc tỷ cho cửu công chúa.
Nghe thế, sắc mặt Đường Tiếu Bắc phức tạp nhìn Kim Phi, nhưng lại không nói gì.
Cô ấy là tổng chưởng quầy của thương hội, Lạc Lan là cấp dưới của cô ấy nên lúc Lạc Lan đưa ngọc tỷ cho Kim Phi, cô ấy cũng ở đó.
Lúc đó Lạc Lan không nói nhờ Kim Phi giao ngọc tỷ lại cho cửu công chúa, mà nói cho Kim Phi biết rằng cung nữ đưa ngọc tỷ đã “gặp bất ngờ” nên bị lạc trên đường trở về.
Lạc Lan đã nói rõ ý với Kim Phi là ngài có thể danh chính ngôn thuận giành lấy thiên hạ fôi.
Nhưng không ngờ Kim Phi lại đưa ngọc tỷ cho Cửu công chúa…
“Phu quân muốn đưa ngọc tỷ cho ai?”, cửu công chúa nhìn Kim Phi.
Cô ấy nghĩ Kim Phi đưa ngọc tỷ cho mình là muốn cô ấy chọn ra một người phù hợp (Tể thừa kế đất nước.
Sau khi giành được ngôi vị, Tứ hoàng tử (Tã giết hết bá thúc, huynh đệ, con cháu, có khả năng uy hiếp đến hắn ở kinh thành và xung quanh đó.
Đám người Ngô vương, sở vương cũng thấy Tứ hoàng tử tàn độc như vậy mới quyết định làm phản.
Nhưng hoàng thất đã tồn tại hàng trăm năm, khắp nơi trong nước dều có thành viên của hoàng thất, trong số đó có rất nhiều huynh đệ cùng cha khác mẹ với Cửu công chúa, còn có không ít người họ được phân chia ở các nơi trong Đại Khang.
Còn những bá thúc như Tấn vương, các huynh đệ họ hàng xa càng nhiều không đếm kế.
Nhưng bảo Cửu cồng chúa giao hoàng vị cho đám huynh đệ hoặc bá thúc không quen đó, cô ấy cũng không cam lòng.
Thật ra trước giờ cô ấy luôn xem trọng Tứ hoàng tử, kết quả Tứ hoàng tử lại giết Trần Cát…
Điều này khiến cửu công chúa cũng không biết nên đưa ngọc tỷ cho ai.
“Tại sao phải đưa cho người khác?”, Kim Phi vỗ vào tay cửu công chúa: “Nàng giữ lại là được”.
“Ta giữ lại hả?”, cửu công chúa không kịp phản ứng: “Có ý gì?”
“Rất đơn giản, nàng làm Hoàng đế, quản lý ngọc tỷ không được sao?”, Kim Phi nói.
“Chàng… chàng nói gì cơ?”
Cửu công chúa trước giờ luôn bình tĩnh và sáng suốt, lúc này đầu óc cũng như dừng hoạt động.
Còn mấy người Quan Hạ Nhi, Đường Tiểu Bắc cũng nhìn Kim Phi như nhìn người điên.
Từ khi khai thiên lập địa đến nay thế giới này chưa từng có Nữ hoàng đế.
Thậm chí chưa từng có ai dám nghĩ đến.
“Ta nói nếu nàng đã không tìm ra người phù hợp thì tự mình làm Hoàng đế”, Kim Phi lại nói.
“Sao có thể chú?”, Cửu công chúa nói: “Từ trước đến nay nào có đạo lý phụ nữ làm Hoàng đế chứ?”
“Bất kỳ lịch sử nào cũng cần có người sáng lập, không thể vì lịch sử chưa từng có mà không dám làm”.
Kim Phi nói: “Trước đây Đại Khang vần chưa có guồng quay tơ bàn đạp, cũng không có lựu đạn và khinh khí cầu, chúng ta chế tạo ra nó, chẳng phải đã có rồi sao?”
“Phu quân, ngôi vị Hoàng đế liên quan đến giang sơn đất nước, lựu đạn và khinh khí cầu có thể sánh được sao?”
“Không, quyền lực đến từ đao giáo, tại sao khinh khí cầu và lựu dạn không thế so sánh với ngai vàng?”, Kim Phi hỏi ngược lại: “Ta có khinh khí cầu và lựu đạn, ai dám không phục thì đánh là được”.
Cửu công chúa nhất thời nghẹn lời.
Đúng vậy, quyền lực đến từ đao giáo.
Đối với Kim Phi có khinh khí cầu và lựu đạn, ngai vàng còn có ý nghĩa sao?
Nghĩ đến việc Thái tử và Tứ hoàng tử giết cha mình vì muốn đoạt ngai vàng, cửu công chúa cảm
thấy đau thương, buồn cười.
“Vũ Dương, ta nói nàng làm Hoàng đế không phải vì nàng là công chúa, mà vì nàng là người quan tâm đến dân chúng nhất, cũng là người thích hợp làm Hoàng đế nhất trong số những người ta biết, giao ngọc tỷ cho nàng ta mới yên tâm”.
Kim Phi nhìn Cửu cồng chúa, nghiêm túc nói: “Ta tin nàng nhất định có thể làm một Hoàng đế giỏi”.
Đưa ngọc tỷ cho cô ấy không phải là vì Kim Phi nhất thời kích động mà đây là chuyện đã quyết định ở Đông Hải fôi.
Cho dù không có ngọc tỷ, Kim Phi cũng sẽ thống nhất thiên hạ, giao cho cửu công chúa trị vì.
Vì y biết rõ mình không phải là nhà chính trị đủ tư cách, chế tạo thiết bị vũ khí gì đó thì được nhưng lại chẳng biết gì về cai trị đất nước cả.
Cửu công chúa đã giúp Trần Cát xử lý chính sự trong nhiều năm, có bản lĩnh quyết đoán, sáng suốt về chính trị, quả thực là người phù hợp làm Hoàng đế nhất trong số những người Kim Phi biết.
“Phu quân, thật sự không được…”
Chuyện này quá mức đột ngột, bây giờ đầu óc Cửu công chúa vần còn choáng váng, tiếp tục từ chối theo bản năng.
“Vũ Dương, nếu nàng thật sự không muốn làm Hoàng đế, ta cũng sẽ khồng ép, chỉ cần tìm người khác là được, ta tin có lẽ vấn đề không lớn”.
Kim Phi nhìn cửu công chúa nói: “Nhưng nàng hiểu ta mà, nếu ta tìm được ai đó, điều quan trọng nhất chính là năng lực và tấm lòng, liệu người đó có quan tâm đến người dân hay không, còn người đó có phải họ Trần hay không thì ta không quan tâm”.
“Ờ…”, Cửu công chúa lại sửng sốt.
Đúng thế, cô ấy hiểu quá rõ về Kim Phi.
Trong mắt Kim Phi, ngôi vị Hoàng đế không hề quan trọng nên sẵn sàng đưa ngọc tỷ cho cô ấy.
Nếu để Kim Phi đi chọn người, quả thật y sẽ khônq để ý đối phương họ gì.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK