Sát thủ cũng chỉ có hai chân, đâu thể chạy nhanh hơn ngựa chiến?
A Mai vừa lên ngựa, hai cận vệ đuổi theo trước đó đã đuổi kịp sát thủ.
Biết đối phương có thể là cao thủ, hai người cũng không dám tiếp cận gần, sau khi nhìn nhau thì cùng giơ nỏ tay lên.
Cận vệ bên trái bắn một mũi tên ra trước, sau khoảng một giây, cận vệ bên phải bắn thêm mũi tên thứ hai.
Lúc này sát thủ đang điên cuồng chạy trốn, căn bản không có thời gian nhìn lại, cũng không kịp quay đầu lại.
Nghe thấy tiếng rít gió từ phía sau, hắn ta né sang bên phải theo cảm giác của mình.
Lần né tránh này tránh được mũi tên thứ nhất, nhưng đúng lúc lại bị mũi tên thứ hai bắn trúng vào sau lưng!
Có lẽ sát thủ cũng mặc áo giáo, mũi tên này không giết chết hắn ta, mũi tên chỉ xuyên qua sau lưng hắn ta.
Tử sĩ hơi lảo đảo, đột nhiên dừng lại, giơ nỏ về phía sau.
Vừa rồi hắn ta cũng vừa chạy vừa lên dây cung, lúc này nỏ đã được lên dây cung xong, mà hai cận vệ vừa bắn xong, chưa kịp lên dây cung.
Lúc này lên dây cung lại đã không còn kịp nữa, hai cận vệ chỉ có thể khom người xuống, giống như Khánh Mộ Lam vừa rồi, xoay người trốn vào sau bụng ngựa.
Nếu lúc bình thường, sát thủ nhất định sẽ nghĩ ra cách khác từ từ đối phó với hai người, nhưng bây giờ A Mai và mấy chục đội viên đội tuần tra đang nhìn chằm chằm ở phía sau, sát thủ căn bản không dám dây dưa nữa.
Hắn bóp cò, một mũi tên bắn trúng vào chân trước bên trái của ngựa chiến của cận vệ bên trái.
Hắn không bắn vào cổ ngựa hay đầu ngựa, không phải vì kỹ năng bắn tên của sát thủ không chính xác, mà là phát bắn vào chân trước bên trái nặng hơn phát bắn vào cổ hay đầu ngựa.
Chỉ thấy ngựa chiến bị đau, chân trước bên trái khuỵu xuống đất.
Cận vệ núp bên trái ngựa chiến bị ngựa chiến đè xuống đất, một người một ngựa trượt về phía trước hơn mười thước mới dừng lại.
Hơn nữa vì ngựa chiến không chết, vẫn luôn vùng vẫy muốn đứng dậy, nhưng vẫn không thành công, mỗi lần vùng vẫy cuối cùng vẫn đều là ngã xuống.
Mỗi lần vùng vẫy ngã xuống một lần, sẽ đập người người cận vệ một lần!
"A Quế!"
Cận vệ bên phải hét lên, muốn cứu đồng đội, nhưng ngựa chiến của cô ấy đã chạy qua.
Quay đầu nhìn đồng đội, rồi lại nhìn vào sát thủ đang bắt đầu chạy thục mạng, cận vệ nhất thời không biết nên làm gì.
"Ngươi đuổi theo đi, A Quế giao cho A Quy!"
A Mai ở phía sau hét lớn lên.
"Được!"
Cận vệ nghiến răng, quay người lại lên ngựa đuổi theo sát thủ.
Nhưng giây tiếp theo, móng trước bên phải của ngựa chiến đột nhiên đạp vào hố.
Cái hố này vừa sâu vừa hẹp, chân trước của ngựa chiến bị rơi vào căn bản không thể rút ra được, thân ngựa lao về phía trước dưới tác dụng của quán tính nên cận vệ nghe thấy tiếng "rắc rắc", chân ngựa sống sờ sờ bị bẻ gãy!
"Là hố vùi ngựa!"
Cận vệ lập tức hiểu ra.
Đáng tiếc lúc này đã quá muộn.
Một giây sau cận vệ bay ra ngoài.
Cô ấy đã có một ít kinh nghiệm đối phó với việc ngã ngựa, hai tay lập tức ôm lấy đầu, chuẩn bị lăn lộn giảm bớt lực.
Nhưng khi vừa tiếp đất, cô ấy đột nhiên cảm thấy ớn lạnh ở bên hông.
Khi dừng lăn lộn lại, cận vệ mới nhận thấy cơn đau dữ dội khắp cơ thể.
Đưa tay lên sờ vào bụng mình, sờ thấy vết máu.
Quay đầu lại nhìn, mới thấy chỗ mình vừa lăn đều là những cọc gỗ đầu nhọn nhỏ to bằng đầu ngón tay.
Những chiếc cọc gỗ nhỏ chỉ khoảng nửa thước, hơn nữa lại giấu trong bụi cỏ, vừa rồi không có nhìn thấy.
Thật ra cô ấy nhìn thấy cũng không còn cách nào khác, vị trí hố vùi ngựa và chỗ cọc gỗ này rõ ràng là sát thủ đã tính toán trước rồi, khi chân ngựa vừa đạp vào hố vùi ngựa, kết cục đã định sẵn rồi.
"Tiểu thư…. A Mai tỷ…."
Ý thức của cận vệ bắt đầu mơ hồ, trong đầu nhanh chóng lướt qua cảnh tượng cha mẹ mất khi còn nhỏ, bị chú họ bán cho nhà họ Khánh.
Trải qua quá trình tuyển chọn và huấn luyện nghiêm khắc, cô ấy đã gặp được Khánh Mộ Lam và A Mai.
Vốn rất lo lắng rằng Khánh Mộ Lam sẽ đối xử hà khắc với mình, nhưng sau khi đi theo Khánh Mộ Lam mới biết, tiểu thư trẻ tuổi này rất vô tư và dễ nói chuyện, thậm chí khi huấn luyện bị thương cô ấy còn tự mình bôi thuốc giúp mình nữa.
Mặc dù trên danh nghĩa là chủ tớ, nhưng cận vệ đã sớm coi Khánh Mộ Lam và A Mai như tỷ muội.
Sau khi đi đến Kim Xuyên, cuộc sống của cô ấy trở nên thú vị hơn.
Nhìn thấy các tỷ muội lần lượt rời đi, sau đó gia nhập nhân viên hộ tống trở thành nữ cán bộ anh hùng, cô ấy thật lòng mừng cho các tỷ muội và cũng thật sự hâm mộ.
Nhưng Khánh Mộ Lam không nói gì, cô ấy cũng không thể tự mình yêu cầu rời đi, cô ấy chỉ có thể tiếp tục cùng A Mai làm cận vệ của Khánh Mộ Lam.
Cách đây không lâu, Khánh Mộ Lam cuối cùng đã trở thành xưởng trưởng, sau đó thành lập đội tuần tra, cô ấy cuối cùng đã trở thành nữ cán bộ mà cô ấy hằng mong ước.
Mặc dù đội tuần tra không hoành tráng như tiêu cục Trấn Viễn, nhưng cô ấy cũng giống như Khánh Mộ Lam, tin tưởng rằng một ngày nào đó, đội tuần tra xưởng cá muối cũng sẽ trở thành một lực lượng dũng cảm có thể chinh chiến!
Đến lúc đó, với tư cách là cán bộ nòng cốt sớm nhất, cô ấy chắc chắn sẽ trở thành đại đội trưởng, thậm chí có thể trở thành trung đội trưởng!
Đáng tiếc, cô ấy không thể chờ đến lúc đội tuần tra phát triển…..
Cuối cùng cận vệ quay đầu lại nhìn về phía Khánh Mộ Lam, muốn nhìn lại Khánh Mộ Lam và A Mai lần cuối cùng.
Đáng tiếc tầm nhìn của cô ấy bị cỏ che khuất, cô ấy không nhìn thấy gì cả.
Sau đó ý thức của cô ấy bắt đầu mơ hồ, cuối cùng trở về im lặng.
"A Chi!"
A Mai vốn luôn lạnh lùng và điềm tĩnh không khỏi đỏ mắt khi nhìn thấy tỷ muội ngày xưa rơi vào tình trạng thảm hại như vậy.
Biết phía trước có hố vùi ngựa, cô ấy vội vàng ghìm ngựa chiến lại, sau đó nhảy xuống.
Chạy mấy bước về phía cận vệ, A Mai lại quay đầu đuổi theo sát thủ.
Với kinh nghiệm của cô ấy, thông qua vết thương trên người cận vệ cô ấy có thể đoán ra được, không thể cứu được nữa.
Bây giờ việc cuối cùng cô ấy nên làm là bắt được sát thủ, báo thù cho tỷ muội.
Vì vậy A Mai bắt đầu điên cuồng chạy theo đường trốn thoát của sát thủ, hơn nữa càng chạy càng nhanh hơn!
Khi Khánh Mộ Lam dẫn người cận vệ cuối cùng và đội tuần tra đi đến, A Mai và sát thủ đã chạy vào rừng vào biến mất không thấy bóng.
"Tiểu thư, ta dẫn người đi hỗ trợ A Mai tỷ chứ?"
Người cận vệ cuối cùng đỏ mắt hỏi.
Vừa rồi các cô ấy đã xác nhận A Quế đã bị ngựa chiến đập chết.
Khánh Mộ Lam cũng hơi lo lắng cho A Mai, đang định gật đầu đồng ý với đề nghị của A Quy thì lại nghe thấy tiếng súng từ trong rừng.
"Đội trưởng, đại đội trưởng A Mai đã giết chết sát thủ rồi!"
Một đội viên đội tuần tra kích động hét lên.
"Chỉ hy vọng là như vậy!" A Quy gật đầu, nhưng trong lòng vẫn rất lo lắng.
Đánh giá từ tốc độ chạy trốn của sát thủ vừa rồi, đối phương nhất định là một cao thủ.
Mặc dù A Mai có súng kíp, nhưng chỗ này là điểm mai phục đối phương chọn, còn chuẩn bị nhiều như vậy, thực sự khó có thể nói được ai sẽ thắng.
Cho nên A Quy có hơi lo lắng tiếng súng vừa rồi là do sát thủ đã cướp lấy súng kíp của A Mai.
A Quy không đề cập đến việc đi hỗ trợ A Mai nữa, hét lên với phía sau: "Tất cả mọi người, cảnh giác!"
Dù sao đội tuần tra cũng đã được huấn luyện một thời gian, sau khi nghe lệnh của A Quy, mọi người đều rút đao ra, bao vây Khánh Mộ Lam vào giữa, áp dụng đội hình cảnh giác.
A Quy đang trốn ở sau một cái cây lớn, giơ nỏ tay nhắm vào khu rừng.
Khánh Mộ Lam cũng chăm chú nhìn về phía trước.
Tất cả mọi người đều đang chờ đợi sự phán xét của số phận.