“Đúng vậy, vẫn là tiên sinh có mắt nhìn xa!” Trịnh Trì Viễn cũng khen.
Cổng bến tàu, Mã Văn Húc dẫn thổ ty ra khỏi cửa.
Đội cận vệ của thổ ty đã sớm chạy tới và đang đối đầu với đám lão Uông, thấy thổ ty ra ngoài, đám cận vệ nhanh chóng tới nghênh đón, định vây quanh bảo vệ hắn, nhưng lại bị hắn khoát tay ngăn lại.
Trên đường, thổ ty đã suy nghĩ kĩ, nếu đám Lạc Lan thật sự muốn gây bất lợi cho hắn cũng sẽ không để hắn rời đi.
Thế nên trong lòng thổ ty cũng bình tĩnh lại, xoay người nói với Mã Văn Húc: “Về nói với thiếu gia các người, vừa rồi châu Thủy Ngọc hắn đưa ra khiến ta rất hài lòng, ta trở về sẽ cho người đưa hạt bông tới để đổi lấy viên châu Thủy Ngọc đó!”
Mã Văn Húc tham gia vào toàn bộ quá trình đàm phán, biết hoàn toàn không có viên châu Thủy Ngọc nào, thổ ty nói vậy, chẳng qua chỉ là vì thể diện, nói cho những cận vệ kia nghe mà thôi.
Nhưng Mã Văn Húc cũng không vạch trần hắn mà chỉ hợp tác cúi đầu hành lễ với thổ ty: “Vâng, thổ ty đại nhân cứ yên tâm, đa tạ thổ ty đại nhân đã chấp nhận!”
Thổ ty rất hài lòng với sự phối hợp của Mã Văn Húc, khẽ gật đầu, rồi rời khỏi dưới sự bảo vệ của hộ vệ.
Lão Uông không biết chuyện gì xảy ra trên thuyền, thấy Mã Văn Không không chỉ đưa thổ ty nước K đến tận cửa, mà còn cung kính hành lễ với người kia, mặc dù trong lòng Lão Uông rất khó chịu, nhưng cũng không thể hiểu nổi.
Nhưng mà anh ta không định chất vấn Mã Văn Húc ngay trước mặt người ngoài, mà chờ khi thổ ty nước K đi xa rồi, mới lại gần hỏi: “Lão Mã, chúng ta đánh thắng cơ mà, ngươi có cần phải đối xử với hắn như thế không?”
“Làm ăn mà, hòa nhã mới làm giàu được.”
“Nhưng chúng ta đâu phải người làm ăn, chúng ta là nhân viên hộ tống cơ mà!” Lão Uông rõ ràng hơi không hài lòng với câu trả lời của Mã Văn Húc.
“Đội trưởng, chúng ta không phải nhân viên hộ tống bình thường!” Mã Văn Húc nói: “Vừa này thiếu gia đã bàn với thổ ty rồi, sau này chúng ta và nước K sẽ giữ gìn mối quan hệ mua bán lâu dài, sau này chúng ta không chỉ phải chiến đấu, mà còn phải làm ăn!”
“Làm ăn?” Lão Uông xua tay: “Quân nhân chúng ta nửa chữ còn chẳng biết, làm ăn kiểu gì?”
“Đúng vậy đó Lão Mã, chúng ta đều là một đám thô kệch, đánh giặc còn được, làm ăn kiểu gì?”
Nhân viên hộ tống đi theo Lão Uông cũng phụ họa theo.
“Không biết thì học.” Mã Văn Húc nói: “Có người nào biết tất cả ngay từ đâu không? Chẳng phải đều học từ từ còn gì?”
“Cha ta mà biết ta không làm nhân viên hộ tống cho tử tế mà đi học cách buôn bán, khéo sẽ đánh chết ta mất!”
Nhân viên hộ tống kia nói thầm.
“Lão Tả, ngươi nghĩ vậy là sai rồi!”
Mã Văn Húc nói: “Thời đại bây giờ khác với thời đại trước mà, Kim tiên sinh đã từng nói, thương trường cũng là chiến trường, muốn làm ăn cho tốt, cần phải bỏ ra tâm sức và trí thông minh, không chỉ đơn giản là đánh một trận nhỏ hay đánh một trận thắng được! Đương nhiên rồi, nếu làm ăn tốt rồi, vậy thì thu hoạch chắc chắn không kém đánh một trận thắng!
Chưa nói đến những thứ khác, ta nói hai lần tới nước K đi, lần trước chúng ta liều sống liều chết bao nhiêu anh em hy sinh mới mang về được bấy nhiêu hạt giống, nhưng hai người nhìn lần này đi, không chết một người, Lạc Lan cô nương chỉ cầm một túi châu Thủy Ngọc đi đổi, mà đổi được bao nhiêu hạt giống mang về!
Đó chính là sự khác biệt khi biết làm ăn và không biết làm ăn đấy!”
“Lần trước tới nước K giống với lần này tới nước K sao?”
Lão Uông nhíu mày: “Lần trước chúng ta còn chẳng biết đường ở đó, toàn phải tự tìm, có thể sống sót trở về là tốt lắm rồi, nhưng lần này Lạc Lan cô nương tới đó, có chúng ta dẫn đường, hơn nữa tiên sinh còn phái cả phi thuyền lẫn hạm đội thủy quân đến chi viên cơ mà!
Nếu lần trước chúng ta cũng được cấp nhiều người như vậy, ta chắc chắn có thể đánh chiếm vương thành nước K, vét sạch quốc khổ của bọn họ!”
“Ta tin đội trưởng ngươi có năng lực này, nhưng sau khi đánh chiếm được vương thành nước K thì sao?”
Mã Văn Húc nói: “Chúng ta tới nước K lâu như vậy, hẳn là biết nước K là một vùng đất quý, có rất nhiều thứ mà Đại Khang chúng ta không có, cũng có rất nhiều cây lương thực mà Đại Khang chúng ta không trồng được!
Đội trưởng ngươi nói thử xem, hợp tác lâu dài có lợi lớn hơn hay là cướp hết trong một lần có lợi hơn?”
“Hơn nữa, chúng ta là nhân viên hộ tống có phải quân cướp giật đâu!”