Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đứa trẻ ngốc như cháu thì biết gì chứ?”

Ông Quy đánh Thủy Oa một cái: “Làm người phải nắm bắt cơ hội, đừng đứng ngọn núi này lại nhìn ngọn núi cao hơn!

Quốc sư đại nhân là nhân vật như thần, cháu có thể gặp được y, nói với y một hai câu đã rất may mắn rồi!

Một nhân vật tầm cỡ như quốc sư đại nhân, không phải ai cũng có thể đi theo y! Cháu muốn theo, người ta còn không biết cháu có đáng tin hay không đâu!

Vị tướng quân này cũng là một nhân vật lớn, anh ta có thể để ý cháu, cũng là may mắn của cháu, sau này đợi cháu có kinh nghiệm rồi, làm được việc lớn khiến quốc sư đại nhân xem trọng, quốc sư đại nhân tự nhiên sẽ chiêu mộ cháu, tốt hơn nhiều so với việc hiện tại cháu chủ động bám trụ!”

Thực ra ông Quy còn có một nguyên nhân không nói.

Ông ấy quả thực không biết nhân phẩm của Trịnh Trì Viễn như thế nào, cũng vì như vậy mới ép Thủy Oa đồng ý.

Lỡ như tính cách vị tướng quân này tàn bạo, sau khi bị Thủy Oa từ chối lại thẹn quá hóa giận, như vậy hai ông cháu sẽ gặp nguy hiểm.

Vào tình huống lúc đó, đồng ý là lựa chọn chính xác duy nhất.

Thủy Oa suy nghĩ một chút, cảm thấy ông Quy nói cũng có lý bèn gật đầu: “Ông Quy ông nói cũng đúng, sau này cháu nhất định sẽ làm nên chuyện lớn khiến quốc sư đại nhân xem trọng!”

“Ông tin cháu.” Ông Quy xoa đầu Thủy Oa: “Thủy Oa nhà chúng ta thông minh nhất!”

Thủy Oa cười toe toét, sau đó nghĩ đến việc đến thủy quân sẽ phải rời xa ông Quy, không khỏi buồn lòng nói: “Nhưng ông ơi, nếu cháu đến thủy quân, không phải sẽ không được gặp ông nữa rồi sao?”

“Ông đây nuôi cháu để cháu nuôi ông lúc ông già, nếu cháu chạy rồi, sau này ông chết, ai sẽ dằn lò sưởi cho ông chứ?”

Để cho Thủy Oa yên tâm, ông Quy đã cười nói: “Ông tuổi cũng già rồi, không làm thả bè để kiếm sống được nữa, cháu đến thủy quân, ông sẽ tìm một nơi gần doanh trại thủy quân rồi sống ở đó, tìm một công việc để kiếm sống qua ngày!”

“Như vậy là tốt nhất, như vậy là tốt nhất!”

Thủy Oa nghe vậy bèn vui vẻ: “Đợi ông chết rồi, cháu sẽ dằn lò sưởi cho ông!”

“Ông còn chưa chết đó, chỉ nói những điều xui xẻo!” Ông Quy vỗ vào đầu Thủy Oa: “Phỉ phui cái mồm!”

Thủy Oa cũng không giận, vừa cười vừa khạc nhổ xuống biển hai lần, sau đó bưng hai miếng cá đưa cho Hồ Tử thúc ở phía sau.

Trời chập tối, thuyền lầu hơi nước kéo nhóm bè gỗ đầu tiên về vùng biển xưởng đóng thuyền, sau đó đi thẳng về vị trí xưởng đóng thuyền của thuyền đánh cá.

Những ngư dân đã đợi sẵn ở vùng biển nông lập tức đi đến, cởi dây buộc các bè gỗ với nhau ra, sau đó buộc lại thành bó nhỏ khoảng hai, ba chiếc, rồi đứng lên dùng cọc tre chống đi, sau đó đi theo con kênh nước đã đào trước và vận chuyển đến một lều lớn ở phía tây bắc xưởng đóng thuyền.

Xưởng đóng thuyền này chiếm diện tích lớn, có nhiều con kênh và lều, đa số lều chỉ có mấy hàng cột và mái che, có thể miễn cưỡng che cho những người thợ làm trong đó khỏi dầm nắng dầm mưa là được, nhưng cái lều ở góc tây bắc đã có nhân viên hộ tống bao vây và canh gác.

Thợ trong lều này cũng không phải là dân tị nạn được tuyển mà là người dân được Cửu công chúa điều động từ Xuyên Thục đến.

Sở dĩ khác với những lều khác vì lều này phụ trách công việc cưa gỗ.

Đây được coi là công đoạn đóng tàu đầu tiên, chỉ sau khi xưởng số 1 cưa gỗ thành các loại ván khác nhau thì những xưởng khác ở phía sau mới có thể tiến hành những việc tiếp theo.

Theo cách cưa gỗ trước đây của Đại Khang, muốn cưa khúc gỗ thành tấm ván thì thợ mộc phải dùng cưa để kéo từng khúc một.

Công việc này không cần kỹ thuật nhưng cần sức lực.

Phải biết rằng một cái cây ngắn từ ba đến năm mét, cây dài từ bảy đến tám mét, muốn cưa thành những tấm ván thì phải tốn bao nhiêu thời gian chứ.

Có khi hai người đàn ông cưa một ngày cũng chỉ được mấy tấm.

Hiệu quả của công việc này quá thấp, vì vây Kim Phi đã bảo Mãn Thương làm mười mấy cái máy cắt.

Máy cắt mới chạy bằng động cơ hơi nước, đường ray được đặt trên mặt đất, chỉ cần nhấc khúc gỗ lên xe đẩy và đẩy xuống dưới máy cắt là được, chỉ cần tối đa hai phút đã có thể cắt xong một cây to bằng hai cánh tay người ôm.

Bây giờ khắp Đông Hải đều là người dân tị nạn, Kim Phi không cần nghĩ cũng biết, trong đó chắc chắn có gián điệp của các thế lực.

Máy hơi nước là kỹ thuật tương đối cốt lõi ở Xuyên Thục, vì mục đích bảo mật nên phải có một số sắp đặt.

Biết Kim Phi đang đợi thuyền đánh cá ra khơi, sau khi vận chuyển khúc gỗ về xưởng, những người thợ của xưởng số 1 sẽ lập tức nhấc khúc gỗ lên xe, sau đó bắt đầu cắt.

Với tiếng nổ ran của máy, những khúc gỗ đã biến thành từng chồng ván, sau đó được vận chuyển đến lều, tiến hành công đoạn thứ hai.

Bên bờ biển, ông Quy và Thủy Oa cũng lên bờ.

Bây giờ gỗ đã được thợ vận chuyển đi, nhiệm vụ của họ cũng đã hoàn thành.

Hai người nhìn xưởng đóng thuyền khổng lồ trước mắt, và những người thợ đông đúc đi lại trên xưởng đóng thuyền, trong mắt hai ông cháu tràn đầy sự kinh ngạc.

Đây là lần đầu tiên họ thấy cảnh sục sôi ngất trời như thế này.

Hai ông cháu đang sững sờ, một người thanh niên mặc đồng phục của thương hội Kim Xuyên đi đến: “Xin hỏi, hai người là người của nhóm thả bè phải không?”

“Đúng vậy, ta là Lục Đại Quý!” Ông Quy gật đầu.

“Hóa ra ông là ông Quy của nhóm thả bè, thất kính rồi!”

Người thanh niên chắp tay với ông Quy: “Ta tên là Lục Tây Ngạn, nói mới nhớ, ta và ông Quy vẫn là người cùng họ đó.”

Ông Quy đáp lễ, hỏi: “Không biết người anh em tìm ta có việc gì?”

“Xem ta chỉ chỉ mãi nói chuyện, đã quên đi chuyện chính rồi.”

Lục Tây Ngạn giải thích: “Ta là nhân viên của thương hội Kim Xuyên, bây giờ bè gỗ đã được đưa đến, chưởng quầy nhà ta bảo ta đến thanh toán tiền công cho ông, ông Quy, hãy đưa văn thư cho ta.”

Ông Quy nghe vậy, vội lấy từ thắt lưng ra một túi da nhỏ.

Trong túi da nhỏ có bạc do Trịnh Trì Viễn đưa cho ông ấy, còn có mấy tiền đồng, cuối cùng là một văn thư được xếp cẩn thận.

Ông Quy cẩn thận đưa văn thư cho Lục Tây Ngạn.

Sau khi Lục Tây Ngạn kiểm tra cẩn thận, xác nhận không có vấn đề gì đã dẫn hai người đến trụ sở tiền trang Kim Xuyên, thanh toán tiền công cho hai người.

“Ông Quy, đây là mười bốn lượng bạc, ông kiểm tra xem, nếu không có vấn đề gì thì ấn tay vào đây!”

Lục Tây Ngạn đưa túi tiền cho ông Quy, chỉ vào văn thư trên bàn.

“Cái này...nhiều như vậy ư?”

Ông Quy kinh ngạc trợn mắt: “Không phải lúc ở Xuyên Thục đã bàn xong rồi sao, tiền công là bảy lượng bạc, sao giờ lại nhiều hơn rồi?”

“Chưởng quầy nhà ta nói thả bè là một công việc đùa giỡn với mạng sống, các người lại gửi gỗ đến Đông Hải trước, vì vậy đã quyết định trả gấp đôi tiền công, coi như là tiền thưởng!” Lục Tây Ngạn cười giải thích.

Vừa nghe là tiền thưởng của đại chưởng quầy thương hội Kim Xuyên, lúc này ông Quy mới yên tâm.

Tiền thưởng gì chứ, là phong bao đó.

Trước đây khi thả bè, cũng có ông chủ cho phong bao, nhưng họ không hào phóng như đại chưởng quầy của thương hội Kim Xuyên mà thôi.

Ông Quy lấy một thỏi bạc nhỏ từ trong túi tiền, cầm trên tay đưa cho Lục Tây Ngạn: “Cảm ơn đại chưởng quầy, cũng cảm ơn người anh em!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK