Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Theo kế hoạch ban đầu, có thể phải mất một ngày và hơn nửa đêm mới có thể đến đảo Mạo Lãng.

Nhóm người Kim Phi đã may mắn đón được gió tây vào đúng ngày khởi hành.

Tàu đánh cá giương buồm lên nên đã nhanh hơn dự định rất nhiều, vả lại đã xuất phát từ sáng sớm đến chạng vạng nhìn qua kính viễn vọng là đã có thể thấy được một góc của đảo nhỏ.

"Tiên sinh, đảo nhỏ đó là đảo Mạo Lãng."

Trịnh Trì Viễn chỉ vào nhóm đảo nói: "Ở giữa đảo nhỏ đó có một cái vịnh, cướp biển ẩn náu ở giữa vịnh. Khi thủy triều lên cao, sóng biển sẽ đi qua các hẻm núi giữa các đảo nhỏ nên mới gọi là đảo Mạo Lãng.

Vì hẻm núi ra vào vịnh quá hẹp, hơn nữa còn có nhiều đá ngầm nên thuyền lớn của thủy quân ta không thể vào được. Thuyền nhỏ đi vào thì rất dễ bị cướp biển ở trên cao tấn công, nên trước giờ nơi đây vẫn là hang ổ của bọn cướp biển.

May nhờ có tiên sinh ra tay mới giải quyết được khối u ác tính này!"

Kim Phi lấy kính viễn vọng ra hỏi: “Nơi đây còn cách đảo Mạo Lãng bao xa nữa?”

“Chắc là còn hơn ba mươi dặm nữa,” Trịnh Trì Viễn nói.

“Thật quá lãng phí thời gian rồi,” Kim Phi than thở một tiếng rồi hỏi: “Rong biển phân bố ở đâu?”

“Xung quanh đảo Mạo Lãng có rất nhiều rong biển, nhưng phân bố chủ yếu ở phía tây bắc đảo Mạo Lãng.”

Trịnh Trì Viễn chỉ vào phía trước nói: "Nếu ta nhớ không nhầm, nếu đi xa thêm năm sáu dặm về phía trước thấy chân bị cỏ quấn… Là có thể nhìn thấy rong biển!"

“Năm sáu dặm?" Kim Phi suy nghĩ một chút rồi quay đầu lại nói: "Thiết Chùy, chuẩn bị khinh khí cầu đi ta muốn lên xem một chút!"

Thật ra lúc này bay lên trời có hơi nguy hiểm nhưng vì y đã công khai ra lệnh trước mặt mọi người, nên Thiết Chùy không đi chuẩn bị là đã kháng lệnh.

Thiết Chùy suy nghĩ một lúc rồi gật đầu với phía sau.

Để ứng đối với những tai nạn và nguy hiểm ngoài ý muốn, khinh khí cầu và phi công được chuẩn bị sẵn trước khi lên ca nô.

Bây giờ các phi công đã rất quen thuộc với khinh khí cầu, hơn mười phút sau một khinh khí cầu bản nhỏ đã cất cánh đưa Kim Phi, Thiết Chùy và mấy người Trịnh Trì Viễn lên không.

Để tránh cho khinh khí cầu bay đi, nhân viên hộ tống đã buộc một sợi dây dưới giỏ treo để giữ khinh khí cầu.

Đây là lần đầu tiên Trịnh Trì Viễn ngồi khinh khí cầu, hầu hết mọi người đều có phản ứng giống nhau khi lần đầu ngồi khinh khí cầu bay lên không, và người chỉ huy thủy quân này cũng không phải là ngoại lệ vừa lên anh ta đã nắm chặt lan can trước mặt.

Kim Phi không nhìn Trịnh Trì Viễn mà nhìn qua mặt biển phía đông.

Khi khinh khí cầu bay lên hơn mười mét, y nhìn thấy mặt biển ở ngoài xa đã chuyển sang màu đen, giống như ở bên dưới mặt biển có vô số miếng vải đen lắc lư theo dòng chảy của sóng.

Cầm kính viễn vọng lên nhìn kỹ hơn thì thấy những “Miếng vải đen” đó đúng là rong biển.

Khi khinh khí cầu càng bay cao lên, diện tích mặt biển đen cũng càng ngày càng lớn và Kim Phi cũng càng phấn khích hơn!

Trịnh Trì Viễn không hề nói dối, phía đảo Mạo Lãng này thực sự có rất nhiều rong biển, nhìn thoáng qua cũng không thấy được điểm cuối!

Kim Phi giống như đã thấy được phong cảnh đẹp nhất nên y cứ ngắm nhìn mặt biển ngăm đen, chần chừ không nỡ buông kính viễn vọng xuống!

Lúc này, Kim Phi hận không thể về xưởng đóng thuyền ngay lập tức để viết một lá thư, nói cho Cửu công chúa biết rằng người dân Giang Nam đã được cứu rồi!

Người dân Trung Nguyên đã được cứu rồi!

Sau khi xác định được diện tích rong biển, mục tiêu ra biển lần này của Kim Phi đã hoàn thành được hơn phân nửa.

Khi khinh khí cầu được kéo trở lại boong thuyền thì ca nô đã tiến vào phạm vi mặt biển đen, Kim Phi dựa vào lan can ca nô nhìn xuống, ở phía dưới mặt nước toàn là rong biển.

Kim Phi cho người vớt một sợi lên là đã phủ hết một phần tư boong thuyền.

Đây là lần đầu tiên Kim Phi nhìn thấy một miếng rong biển lớn như vậy.

Không chỉ to, miếng rong biển này còn rất dày, và chất lượng còn tốt hơn loại rong biển mà thủy quân đã vớt ở bờ biển trước đây rất nhiều.

Chỉ cần một miếng rong biển này với thêm hai chén gạo là đã đủ để nấu một nồi cháo to!

Một vùng biển rộng lớn như vậy lại toàn là rong biển, đủ cho biết bao nhiêu người ăn... Chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến Kim Phi phấn khích không ngớt!

Lúc này nước biển còn chưa có ô nhiễm gì nên nhìn cực kỳ trong xanh, khoảng cách càng gần, Kim Phi mới nhận ra mực nước biển này không sâu lắm.

"Khó trách người ta nói đại dương là một kho báu vô tận, nơi này quả thực có kho báu!"

Kim Phi cúi đầu nhìn mặt biển lẩm bẩm tự nói.

Thực ra đáy biển cũng giống như mặt đất, cũng có đồng bằng rộng lớn và ngọn núi cao cao.

Cái gọi là đảo nhỏ đó chính là đỉnh của những ngọn núi dưới nước.

Mà nơi trước mặt này hẳn là một Cao Nguyên trên biển.

Loại địa hình này rất thích hợp sự phát triển của rong biển.

Ca nô dần tiến vào đảo Mạo Lãng trong tâm trạng phấn khích của Kim Phi.

Đúng như Trịnh Trì Viễn đã nói, đảo Mạo Lãng là một quần đảo bao gồm hơn chục đảo lớn nhỏ tạo thành, đường thủy giữa các ngọn núi cũng không xa lắm, vả lại phía dưới có nhiều đá ngầm thuyền lớn muốn vào cũng rất khó khăn, lái không tốt là sẽ va vào đá ngầm ngay.

Lúc này, tất cả các hòn đảo trên đảo Mạo Lãng đều bị cháy đen, trong không khí còn nồng nặc một mùi khét, nếu nhìn kỹ có thể thấy rất nhiều thi thể bị đốt cháy đen.

Nếu như mới tới thế giới này, Kim Phi chắc chắn sẽ không thích ứng được cảnh tượng này nhưng bây giờ y đã đi qua bao cuộc chiến tranh, còn nhìn thấy nhiều cảnh tượng tàn khốc hơn thế và cũng đã ngửi biết bao mùi khó ngửi. Nên lúc này, ngay cả một cái nhăn mày cũng chưa xuất hiện trên mặt y.

Không chỉ Kim Phi, mà còn tất cả những người khác trên ca nô gồm cả Nhuận Nương cũng như thế.

Mặc dù họ có thể chịu được mùi này nhưng nếu có thể tránh được thì không ai muốn ngửi.

Đội hộ tống ở lại trên đảo nhỏ đã dựng mấy cái lều để nghỉ ngơi tạm thời.

Bây giờ Kim Phi tới đây, hiển nhiên mấy cái lều đã được trưng dụng.

Về phần các ngư dân, Trịnh Trì Viễn không cho họ vào đảo Mạo Lãng mà để họ ở ngoài vịnh và sống trên thuyền.

Các ngư dân đã biết trước họ sẽ làm gì nên sáng sớm hôm sau, khi Kim Phi vừa thức dậy đã nhìn thấy tất cả các tàu đánh cá trên mặt biển đã bắt đầu làm việc.

Ngư dân dùng lưỡi câu, dây thừng để kéo rong biển lên thuyền đánh cá rồi trải ra từng miếng một trên boong thuyền.

Quá trình này cũng không phức tạp nên không cần Kim Phi chỉ dẫn mà các ngư dân đã rất thành thạo.

Kim Phi đã xác nhận sự phân bổ và số lượng rong biển, đồng thời ngư dân cũng đã học được cách vớt rong biển nên mục tiêu của y trong chuyến đi này cũng đã hoàn thành.

Thế là sau khi ăn sáng xong, Kim Phi đã bắt đầu lên đường về.

Lúc trở về không cần phải đợi thuyền đánh cá, cứ lên ca nô rồi chạy thẳng, chưa đến giữa trưa là y đã về đến xưởng đóng thuyền.

Từ khi Kim Phi ra biển Đường Tiểu Bắc cứ lo lắng mãi, hôm nay cô ấy cũng không ngủ đủ giấc mà sáng sớm đã ra xưởng đóng thuyền chờ.

Nhìn thấy chiếc ca nô trở lại, Kim Phi và nhóm người Nhuận Nương vẫn lành lặn đứng trên boong chiếc ca nô thứ hai, cuối cùng cục đá treo trong lòng Đường Tiểu Bắc cũng đã rơi xuống đất, vui sướng chạy đến chỗ neo đậu.

Kim Phi vừa tiếp đất, cô ấy đã chạy đến nắm lấy cánh tay Kim Phi hỏi: "Tướng công, thế nào rồi? Mọi chuyện suôn sẻ chứ?”

"Suôn sẻ, thật là quá suôn sẻ!”

Kim Phi kích động nói: "Tiểu Bắc, muội có biết đảo Mạo Lãng có bao nhiêu rong biển không?"

"Bao nhiêu?" Đường Tiểu Bắc tò mò hỏi.

Từ khi địa vị lên cao, Kim Phi càng ngày càng bình thản nên đã lâu lắm rồi Đường Tiểu Bắc mới nhìn thấy Kim Phi kích động như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK