Nghe Tiểu Ninh nói vậy, nhân viên hộ tống xung quanh đều bật cười.
Kim Phi tin rằng bất kỳ tổ chức nào muốn tồn tại lớn mạnh và lâu dài, đều cần phải có chế độ thưởng phạt rõ ràng, hơn nữa cần phải kiên quyết thi hành.
Khi mới thành lập tiêu cục Trấn Viễn, y đã cố gắng thưởng phạt phân minh.
Sau khi Cửu công chúa lên ngôi, điều đầu tiên Kim Phi làm chính là tham khảo luật pháp ban đầu của Đại Khang, lập ra luật pháp mới.
Luật pháp mới đã bỏ đi đặc quyền của quyền quý, cũng xóa bỏ những pháp luật vô lý của thời phong kiến như tra tấn vợ con, giữ nguyên những phần hợp lý ở trong đó.
Đội Chung Minh tiến hành đại hội xét xử ở khắp nơi đều dựa trên luật pháp mới.
Gặp phải tranh chấp giữa những người dân cũng xử lý như vậy.
Tuy nhiên, do thời gian gấp gáp, luật pháp vẫn còn hơi thô sơ, nhưng vẫn đảm bảo sự công bằng ở mức độ cao nhất.
Hơn nữa, gần đây Cửu công chúa cũng bắt tay thành lập đoàn đội luật pháp mới, luật mới cũng dần được hoàn thiện.
Trước đây, người dân làng Tây Hà xảy ra tranh chấp đều so sánh xem ai nhiều huynh đệ hơn, nắm đấm của ai cứng hơn.
Bây giờ thì lại so ai có lý hơn.
“Cô nương, đó không phải bỏ qua cho bọn họ, đến khi có kết quả xét xử, ta tin rằng bọn họ nhất định sẽ càng muốn bị chúng ta đánh một trận hơn phải tiếp nhận xét xử.” Thiết Chùy cười nói.
“Thật sao?”
“Đương nhiên là thật, không tin thì cô cứ hỏi bọn họ mà xem. Làng chúng ta bây giờ làm gì còn ai dám đánh đàn bà?” Thiết Chùy chỉ những nhân viên hộ tống xung quanh.
Đám nhân viên hộ tống rối rít gật đầu.
Bệnh nặng phải dùng thuốc mạnh, tư tưởng trọng nam khinh nữ ở Đại Khang quá nghiêm trọng, hiện tượng bạo lực gia đình cũng rất nghiêm trọng.
Vì để nhanh chóng giải quyết vấn đề này, phụ nữ và trẻ em được luật pháp bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt.
Nguyên tắc của Kim Phi là sống không ổn có thể ly hôn, nhưng không được bạo lực gia đình.
Kết quả của cách làm này cũng vô cùng tốt, bây giờ làng Tây Hà, thậm chí là toàn bộ huyện Kim Xuyên, tình trạng bạo lực gia đình đã rất ít.
“Nếu cô nương không yên tâm, có thể đi xem quá trình xét xử.” Có nhân viên hộ tống cười nói.
“Được sao?”
“Cô nương là người bị hại, cũng là nguyên cáo, đương nhiên có thể.”
“Vậy được, ta nhất định phải đi xem một chút!” Tiểu Ninh siết nắm đấm nói.
“Nếu hai vị cô nương không hài lòng với kết quả phán định, có thể đề nghị kháng cáo.” Thiết Chùy nói.
Thật ra bị cáo không hài lòng với kết quả xét xử cũng có quyền được kháng cáo, nhưng Thiết Chùy không nói.
“Ta biết rồi!” Tiểu Ninh lúc này mới hài lòng gật đầu.
Bắc Thiên Tầm thấy chuyện đã giải quyết xong, bèn ngẩng đầu nhìn Thiết Chùy, ra hiệu cho Thiết Chùy bảo vệ Kim Phi lên xe ngựa về làng.
Dù sao đường Hắc Phong Lĩnh đang trong tình trạng giới nghiêm tạm thời, lỡ như có gián điệp trà trộn và đám thương nhân, đánh lén Kim Phi, đó chính là do sự tắc trách của một thị vệ thiếp thân như cô ấy.
Nhưng Thiết Chùy luôn nghe lời lúc này dường như không thấy ánh mắt của Bắc Thiên Tầm, nhìn nhân viên hộ tống và thư sinh rời đi.
Bắc Thiên Tầm nhìn Kim Phi một lần nữa, phát hiện Kim Phi cũng như vậy.
Bắc Thiên Tầm nhìn theo ánh mắt của hai người, nhưng chỉ thấy một con ngõ vắng vẻ.
Cô ấy đang do dự xem có nên hỏi Kim Phi đang nhìn cái gì thì đột nhiên nghe thấy một tiếng hét thảm thiết truyền đến từ con ngõ nhỏ đó.
Đám cận vệ lại tiếp tục bày trận, bao vây xung quanh Kim Phi.
Nhưng vẻ mặt Kim Phi vẫn không hề thay đổi, chỉ là ánh mắt lại trở nên sâu xa.