Thiết Chùy qua đầu nhìn nhà ăn, phát hiện mọi người đều đang ăn cơm, lén kéo Đại Tráng vào một góc: “Thực ra tiên sinh không hề tức giận, vừa nãy còn khen ngươi với Ngụy đại nhân, nói lần hành động này của ngươi rất quyết đoán!”
“Thật sao?” Đại Tráng hỏi.
“Ta lừa ngươi làm gì?” Thiết Chùy nhỏ tiếng nhắc nhở: “Ngươi biết chuyện này là được rồi, nhưng đừng nói với người khác, nhất là Hầu Tử, miệng của anh ta
còn độc hơn miệng của thím Ba, anh ta mà biết thì toàn quân đều biết.”
Là đội trưởng đội hộ vệ mới của Kim Phi, bí mật mà Thiết Chùy biết rất nhiều, nhưng anh ta biết trách nhiệm của bản thân, vì vậy sẽ không tùy tiện nói bừa.
Lần này Đại Tráng trở về kịp thời tiếp viện, điều này khiến Thiết Chùy vô cùng cảm động, cộng thêm chuyện này không phải bí mật, mới nói với Đại Tráng nhiều lời hơn chút.
“Ta biết rồi, ta sẽ không nói với bất kì ai.”
Đại Tráng xoa lưng của Thiết Chùy: “Bây giờ không sao rồi chứ?”
“Không sao, chỉ là chút nước, nôn ra là hết rồi.”
Thiết Chùy lắc đầu, hai người nói thêm mấy câu, rồi mới về nhà ăn.
Nhìn thấy anh ta vào phòng, mọi người trong nhà ăn đều cười lần nữa.
Nathan và tùy tùng ngồi trong góc nhà ăn, dưới đáy mắt hiện qua sự ngưỡng mộ.
Trên cao nguyên cấp bậc vô cùng nghiêm ngặt, bọn họ thường ăn tối với cấp trên đừng nói là cười phá lên, muốn hắt hơi cũng phải nhịn.
Nhưng ở Xuyên Thục, các cựu binh lúc ăn cơm có nói có cười, âm thanh của nhiều người đang uống súp có thể được nghe thấy từ nhiều bàn cách xa.
Nhưng Kim Phi không hề trách phạt, cũng không ngăn cản, rõ ràng là đã quen rồi.
Hơn nữa, Kim Phi và Khánh Hâm Nghiêu ăn thức ăn giống hệt như những người lính bình thường, thậm chí không có nhiều hơn một món ăn mặn nào.
Bầu không khí bình đẳng và tự do này, làm cho tùy tùng của Nathan cảm thấy ngưỡng mộ từ tận đáy lòng.
Mà cảm xúc của Nathan sâu hơn so với các tùy tùng,
Trước đây ông ta cảm thấy yêu cầu hợp tác mà Cửu công chúa đề ra quá khắc nghiệt, nghi ngờ Cửu công chúa căn bản không có ý định hợp tác.
Chiều nay ông ta chứng kiến trận chiến giữa quân Dã Lang và những người này, ông ta cuối cùng cũng nhận ra sự đáng sợ của tiêu cục Trấn Viễn, đồng thời cũng hiểu được sự tự tin của Cửu công chúa.
Kim Phi có thể xây dựng Xuyên Thục thành như này chỉ sau hai năm phát triển, nếu để y phát triển hơn mười năm, e rằng việc bình định cao nguyên sẽ không khó.
Đến lúc đó, bộ tộc Hắc Hổ chỉ có thể thành một trong rất nhiều bộ tộc được bình định, ước chừng ngay cả tư cách gặp mặt Cửu Công chúa cũng không có, chứ đừng nói đến đàm phán.
Nathan không khỏi thay đổi một số suy nghĩ của mình trước đó.
Khi bữa tối sắp kết thúc, Nathan học theo dáng vẻ khi nãy của Thiết Chùy, bưng một bát nước đến bàn của Kim Phi.
"Kim tiên sinh, ta không biết quân Dã Lang ở kênh Mô Ngư là giả. Suýt gây ra họa lớn, ta xin lỗi ngài!"
Nathan nói xong, nghiêng đầu uống bát nước vào bụng. Kim Phi gật đầu, cầm bát nước trước mặt uống một ngụm. Nhìn vậy, hòn đá trong lòng Nathan cũng rơi xuống.
Mặc dù Kim Phi không nói “Không có gì” hay “Không sao”, nhưng y đồng ý trả lời, cũng có nghĩa là tin tưởng lời giải thích của ông ta.
Nghĩ đến đây, Nathan xoa tay, nói với vẻ mặt khó xử: “Tiên sinh, có một chuyện ta muốn làm phiền ngài!”
“Ngươi nói đi," Kim phi bỏ bát xuống.
"Ta muốn nhờ tiên sinh sắp xếp một chiếc phi thuyền tiễn chúng ta đi một chuyến." Nathan nói: “Tất nhiên, chúng ta sẽ không để chiếc phi thuyền đi một cách vô ích, ta sẵn sàng trả vàng để làm lộ phí!"
Quân Dã Lang xuất hiện, làm cho Nathan cảm thấy chút cấp bách.
Thủ lĩnh của bộ lạc Thương Ưng có thù tất báo, Lý Địch chỉ tiêu diệt một đội tuần tra và đội bay của chúng, mà ông ta đã phái đội quân Dã Lang không ngại đường xá xa xôi đến Xuyên Thục để tập kích đập Đô Giang thì ông ta cũng chắc chắn sẽ tăng cường tìm kiếm bộ lạc Hắc Hổ.
Thủ lĩnh bộ tộc Thương Ưng là một tên điên, trước kia có bộ lạc Gada bảo vệ, Nathan không dám nghĩ, khi bộ lạc Thương Ưng tìm được nơi ẩn náu của bộ lạc Hắc Hổ, sẽ xảy ra chuyện gì.
Vì vậy Nathan chỉ ước bây giờ bay về bộ lạc, bàn bạc chuyện hợp tác với đại ca.
Kim Phi nghe xong, không trả lời ngay, suy nghĩ một lúc rồi gật đầu nói: "Ta có thể sắp xếp một chiếc phi thuyền đưa ngươi đi, vàng thì thôi, nếu ngươi thực sự có lòng, thì khuyên đại ca ngươi cho tốt.”
“Được, ta nhất định sẽ khuyên đại ca
Nathan hành lễ với Kim Phi: “Đa tạ tiên sinh!”
“Thật sao?” Đại Tráng hỏi.
“Ta lừa ngươi làm gì?” Thiết Chùy nhỏ tiếng nhắc nhở: “Ngươi biết chuyện này là được rồi, nhưng đừng nói với người khác, nhất là Hầu Tử, miệng của anh ta
còn độc hơn miệng của thím Ba, anh ta mà biết thì toàn quân đều biết.”
Là đội trưởng đội hộ vệ mới của Kim Phi, bí mật mà Thiết Chùy biết rất nhiều, nhưng anh ta biết trách nhiệm của bản thân, vì vậy sẽ không tùy tiện nói bừa.
Lần này Đại Tráng trở về kịp thời tiếp viện, điều này khiến Thiết Chùy vô cùng cảm động, cộng thêm chuyện này không phải bí mật, mới nói với Đại Tráng nhiều lời hơn chút.
“Ta biết rồi, ta sẽ không nói với bất kì ai.”
Đại Tráng xoa lưng của Thiết Chùy: “Bây giờ không sao rồi chứ?”
“Không sao, chỉ là chút nước, nôn ra là hết rồi.”
Thiết Chùy lắc đầu, hai người nói thêm mấy câu, rồi mới về nhà ăn.
Nhìn thấy anh ta vào phòng, mọi người trong nhà ăn đều cười lần nữa.
Nathan và tùy tùng ngồi trong góc nhà ăn, dưới đáy mắt hiện qua sự ngưỡng mộ.
Trên cao nguyên cấp bậc vô cùng nghiêm ngặt, bọn họ thường ăn tối với cấp trên đừng nói là cười phá lên, muốn hắt hơi cũng phải nhịn.
Nhưng ở Xuyên Thục, các cựu binh lúc ăn cơm có nói có cười, âm thanh của nhiều người đang uống súp có thể được nghe thấy từ nhiều bàn cách xa.
Nhưng Kim Phi không hề trách phạt, cũng không ngăn cản, rõ ràng là đã quen rồi.
Hơn nữa, Kim Phi và Khánh Hâm Nghiêu ăn thức ăn giống hệt như những người lính bình thường, thậm chí không có nhiều hơn một món ăn mặn nào.
Bầu không khí bình đẳng và tự do này, làm cho tùy tùng của Nathan cảm thấy ngưỡng mộ từ tận đáy lòng.
Mà cảm xúc của Nathan sâu hơn so với các tùy tùng,
Trước đây ông ta cảm thấy yêu cầu hợp tác mà Cửu công chúa đề ra quá khắc nghiệt, nghi ngờ Cửu công chúa căn bản không có ý định hợp tác.
Chiều nay ông ta chứng kiến trận chiến giữa quân Dã Lang và những người này, ông ta cuối cùng cũng nhận ra sự đáng sợ của tiêu cục Trấn Viễn, đồng thời cũng hiểu được sự tự tin của Cửu công chúa.
Kim Phi có thể xây dựng Xuyên Thục thành như này chỉ sau hai năm phát triển, nếu để y phát triển hơn mười năm, e rằng việc bình định cao nguyên sẽ không khó.
Đến lúc đó, bộ tộc Hắc Hổ chỉ có thể thành một trong rất nhiều bộ tộc được bình định, ước chừng ngay cả tư cách gặp mặt Cửu Công chúa cũng không có, chứ đừng nói đến đàm phán.
Nathan không khỏi thay đổi một số suy nghĩ của mình trước đó.
Khi bữa tối sắp kết thúc, Nathan học theo dáng vẻ khi nãy của Thiết Chùy, bưng một bát nước đến bàn của Kim Phi.
"Kim tiên sinh, ta không biết quân Dã Lang ở kênh Mô Ngư là giả. Suýt gây ra họa lớn, ta xin lỗi ngài!"
Nathan nói xong, nghiêng đầu uống bát nước vào bụng. Kim Phi gật đầu, cầm bát nước trước mặt uống một ngụm. Nhìn vậy, hòn đá trong lòng Nathan cũng rơi xuống.
Mặc dù Kim Phi không nói “Không có gì” hay “Không sao”, nhưng y đồng ý trả lời, cũng có nghĩa là tin tưởng lời giải thích của ông ta.
Nghĩ đến đây, Nathan xoa tay, nói với vẻ mặt khó xử: “Tiên sinh, có một chuyện ta muốn làm phiền ngài!”
“Ngươi nói đi," Kim phi bỏ bát xuống.
"Ta muốn nhờ tiên sinh sắp xếp một chiếc phi thuyền tiễn chúng ta đi một chuyến." Nathan nói: “Tất nhiên, chúng ta sẽ không để chiếc phi thuyền đi một cách vô ích, ta sẵn sàng trả vàng để làm lộ phí!"
Quân Dã Lang xuất hiện, làm cho Nathan cảm thấy chút cấp bách.
Thủ lĩnh của bộ lạc Thương Ưng có thù tất báo, Lý Địch chỉ tiêu diệt một đội tuần tra và đội bay của chúng, mà ông ta đã phái đội quân Dã Lang không ngại đường xá xa xôi đến Xuyên Thục để tập kích đập Đô Giang thì ông ta cũng chắc chắn sẽ tăng cường tìm kiếm bộ lạc Hắc Hổ.
Thủ lĩnh bộ tộc Thương Ưng là một tên điên, trước kia có bộ lạc Gada bảo vệ, Nathan không dám nghĩ, khi bộ lạc Thương Ưng tìm được nơi ẩn náu của bộ lạc Hắc Hổ, sẽ xảy ra chuyện gì.
Vì vậy Nathan chỉ ước bây giờ bay về bộ lạc, bàn bạc chuyện hợp tác với đại ca.
Kim Phi nghe xong, không trả lời ngay, suy nghĩ một lúc rồi gật đầu nói: "Ta có thể sắp xếp một chiếc phi thuyền đưa ngươi đi, vàng thì thôi, nếu ngươi thực sự có lòng, thì khuyên đại ca ngươi cho tốt.”
“Được, ta nhất định sẽ khuyên đại ca
Nathan hành lễ với Kim Phi: “Đa tạ tiên sinh!”