Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không phải Kim Phi không tín nhiệm Đường Tiểu Bắc, mà bây giờ y đang ở địa vị cao, mỗi quyết định đều sẽ ảnh hưởng đến rất nhiều người.

Ưu thế của Kim Phi là công nghiệp và tầm nhìn xa của người xuyên không với tương lai, y hoàn toàn không có kinh nghiệm gì về mấy loại chính sách cần thực thi cụ thể này.

Giống như xây dựng một xưởng đóng thuyền, thành lập một đội đánh bắt, những việc này đều là những việc Kim Phi có thể trực tiếp quyết định, bởi vì y có lòng tin rằng những hạng mục này sẽ mang lại lợi ích rõ ràng cho người dân.

Lời đề nghị vừa rồi của Đường Tiểu Bắc không chỉ liên quan đến phương châm cầm quyền của triều đình, mà còn liên quan đến sự sống chết của vô số người dân ở Giang Nam và Trung Nguyên, lỡ như xảy ra một chút sai sót, có thể sẽ dẫn đến đại họa trên quy mô lớn, Kim Phi không thể không thận trọng.

Vì vậy Kim Phi quyết định viết thư gửi về, nói trước với Cửu công chúa một tiếng, sau đó để viện Khu Mật thảo luận, sau khi xác nhận việc này khả thi thì sẽ đưa ra quyết định.

Quay về chỗ ở, Kim Phi lập tức đi vào trong thư phòng viết thư cho Cửu công chúa, nói về quy mô rong biển ở đảo Mạo Lãng, và kế hoạch mà Đường Tiểu Bắc vừa nói.

Từ Đông Hải đến Xuyên Thục xa xôi cách trở, nên những thứ như công văn thư từ ở bên này, thông thường đều do ca-nô giao báo mang trở về theo tuyến đường về.

Sau khi Kim Phi đến, tần suất các chuyến ca- nô khứ hồi cao hơn gấp mấy lần so với trước đây, nhưng bình thường mỗi ngày cũng chỉ có một chuyến.

Nhưng chuyện ngày hôm nay vô cùng trọng đại, Kim Phi không đợi được đến sáng hôm sau để đi cùng tất cả mọi người, sau khi viết thư xong bèn yêu cầu Thiết Chùy lập tức sắp xếp cho ca-nô xuất phát.

Vì lí do an toàn nên thông thường ca-nô sẽ không lên đường vào ban đêm. Thời gian chiếc ca- nô này xuất phát đã quá buổi trưa, dựa theo thời gian suy đoán, trước trời tối chỉ có thể đến được Giang Nam, phải đến chiều ngày hôm sau hoặc chiều tối mới có thể đưa thư về đến Xuyên Thục.

Nhưng người lái ca-nô biết được bức thư này là công văn khẩn cấp do chính Kim Phi viết nên đêm hôm đó không hề dừng ca-nô nghỉ ngơi, sau khi bổ sung nhiên liệu ở trạm cung ứng Giang Nam, bèn chạy cả đêm tới Xuyên Thục, khi trời vừa hửng sáng đã đưa thư đến bến tàu Kim Xuyên.

Nhân viên hộ tống trực ban ở bến tàu vừa nghe nói là thư tay của Kim Phi, bèn gấp gáp đưa thư về, cũng không dám sơ suất, lập tức sắp xếp phi thuyền đi về làng Tây Hà, bỏ qua viện Khu Mật, gửi thẳng đến tổng bộ của đội Chung Minh nơi Tiểu Ngọc đang ở đó.

Tối qua Tiểu Ngọc làm việc đến tận nửa đêm, lúc này mới vừa ngủ dậy, đang định đi tới thư phòng gửi tình báo mà tối qua sắp xếp cho Cửu công chúa phê duyệt thì thấy phụ tá cầm thư tay của Kim Phi bước vào.

“Tổ trưởng, đây là thư khẩn cấp mà tiên sinh gửi tới!”

“Để ta xem!”

Tiểu Ngọc bỏ công việc trong tay xuống, nhận lấy phong thư.

Trên thư viết vài chữ “ Thân gửi Vũ Dương”, Tiểu Ngọc cũng không dám tự tiện mở ra, xác nhận là nét chữ và con dấu của Kim Phi, cô ấy cũng không quan tâm đến những chuyện khác nữa, cầm thư chạy thẳng đến nhà Kim Phi.

Trước khi Cửu công chúa đến, Tiểu Ngọc vẫn luôn là khách quen của tứ hợp viện, rảnh rỗi là sẽ cùng Khánh Mộ Lam đến ăn ké.

Nhưng sau khi Cửu công chúa đăng cơ, cô ấy rất ít khi đến tứ hợp viện, khi có chuyện tìm Kim Phi và Cửu công chúa, cũng chỉ là thông báo bình thường.

Hôm nay có việc gấp, cô ấy chỉ chào hỏi nữ nhân viên hộ tống canh cổng một tiếng rồi đi thẳng vào bên trong.

“Ái chà Tiểu Ngọc, lâu rồi không thấy cô đến, đi, nhanh vào trong nếm thử món mới mà đương gia đưa về từ Đông Hải, ngon lắm đấy!”

Quan Hạ Nhi ôm đứa nhỏ vừa từ trong phòng bước ra thì nhìn thấy Tiểu Ngọc, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó bèn nhiệt tình mời Tiểu Ngọc vào nhà ăn ăn cơm.

“Hạ Nhi tỷ tỷ, ta đã ăn sáng rồi.” Tiểu Ngọc xua tay: “Tiên sinh gửi thư khẩn về, ta muốn gặp bệ hạ.”

Nghe thấy sự việc có liên quan đến Kim Phi, Quan Hạ Nhi cũng không dám sơ suất, nhanh chóng dẫn Tiểu Ngọc đến phòng ăn.

Trong tứ hợp viện, Cửu công chúa cũng vừa mới ngủ dậy, vừa đến phòng ăn, đang chuẩn bị dùng bữa thì nhìn thấy Quan Hạ Nhi dẫn theo Tiểu Ngọc bước vào.

Cửu công chúa biết, nếu không có việc gì gấp, Tiểu Ngọc sẽ không đến tìm cô ấy vào lúc này.

Thế là cô ấy bỏ đũa xuống, ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Ngọc.

Tiểu Ngọc cũng không vòng vo, qua loa hành lễ rồi lấy từ trong lòng ra bức thư của Kim Phi: “Bệ hạ, tiên sinh phái người gửi văn kiện khẩn cấp này về!”

Châu Nhi nhận lấy bức thư, hai tay đưa cho Cửu công chúa.

Trước tiên Cửu công chúa nhìn qua nét bút, lại kiểm tra vết xi trên phong thư, sau đó mới mở thư ra.

Sau khi Kim Phi đi Đông Hải, hầu như mỗi ngày đều viết thư gửi về, Quan Hạ Nhi vốn cũng không để ý lắm, nhưng thấy sắc mặt Cửu công chúa ngày càng kì lạ thì cũng bắt đầu cảm thấy tò mò.

Cô bế đứa nhỏ ra ngoài giao lại cho bà vú, quay lại thì thấy Cửu công chúa đã đọc xong bức thư, bèn tò mò hỏi: “Vũ Dương, sao vậy?”

“Tỷ tỷ, tỷ xem đi!”

Dứt lời, Cửu công chúa đưa thư cho Quan Hạ Nhi.

Thư từ của Kim Phi và Cửu công chúa lên quan rất nhiều đến chính sự, bình thường Quan Hạ Nhi sẽ không chủ động đọc thư của hai người, nhưng lần này cô thực sự quá tò mò, bèn đưa tay ra nhận lấy.

“Từ không trung nhìn xuống, cho dù dùng kính viễn vọng cũng không thể nhìn thấy điểm cuối… Thận trọng ước tính, cũng đủ để tất cả người dân quận Quảng Nguyên ăn tận vài năm, thậm chí là nhiều hơn!”

Quan Hạ Nhi đọc nội dung trong bức thư, trong mắt hiện ra sự chấn động: “Rong biển ở Đông Hải lại nhiều như vậy sao?”

“Phu quân nói, vùng biển đó vô cùng thích hợp để rong biển sinh trưởng, hơn nữa còn là sào huyệt của cướp biển, cho nên trước giờ ngư dân đều không dám tùy tiện đến gần đảo Mạo Lãng, cũng không biết là rong biển có thể ăn được, vì vậy đám rong biển này tự do sinh trưởng mạnh mẽ rất nhiều năm, số lượng dự trữ vô cùng phong phú!”

Cửu công chúa cũng không khỏi cảm thán: “Phu quân nói không sai, đây là món quà mà thiên nhiên ban tặng, có được đám rong biển này, không biết có thể cứu sống được bao nhiêu người dân nữa!”

Hai người vừa nói chuyện, Quan Hạ Nhi lại đọc nửa đoạn sau của bức thư, liên quan đến lời đề nghị của Đường Tiểu Bắc.

“Vũ Dương, muội cảm thấy đề nghị này của Tiểu Bắc thế nào?” Quan Hạ Nhi hỏi.

“Theo miêu tả của phu quân thì đề nghị này rất hay, nhưng việc này quan hệ trọng đại, làm không tốt sẽ khiến cho sự hỗn loạn ở Giang Nam và Trung Nguyên càng thêm nghiêm trọng. Ta phải suy nghĩ thật kỹ càng rồi tìm Thiết đại nhân và Lục đại nhân thảo luận một chút.”

Cửu công chúa nói: “Nhưng dù nói thế nào thì số lượng rong biển ở Đông Hải phong phú như vậy chính là một tin tức vô cùng tốt, đúng là ông trời phù hộ cho Đại Khang ta!”

“Đúng vậy, không ngờ rong biển ngon như vậy mà ở Đông Hải lại chưa từng có ai ăn!”

Nói tới rong biển, trong lòng Quan Hạ Nhi cũng vô cùng cảm khái: “May mà đương gia đi Đông Hải, phát hiện ra rong biển, nếu không bây giờ rong biển vẫn còn bị người ta xem là cỏ dại ngâm trong biển!”

Cửu công chúa là Hoàng đế của Đại Khang, mỗi ngày đều có rất nhiều công văn và thư từ.

Thông thường thư gửi cho Cửu công chúa đều sẽ gửi đến đội Chung Minh trước, sau khi trải qua quá trình phân loại và chọn lọc của đội Chung Minh, rồi mới đóng gói phần quan trong trong đó gửi tới viện Khu Mật để viện Khu Mật sao lưu, sau đó mới phân loại gửi cho Cửu công chúa phê duyệt.

Dĩ nhiên, thư của Kim Phi không nằm trong nhóm này, thư của y đều sẽ gửi trực tiếp đến tay Cửu công chúa và đám người Quan Hạ Nhi.

Cho nên bây giờ làng Tây Hà cũng không có nhiều người biết đến rong biển, nhưng Tiểu Ngọc thân là người phụ trách tình báo đã biết đến chuyện này.

Bởi vì cô ấy đã xem qua công văn chính thức liên quan đến việc Kim Phi muốn thành lập Cục quản lý hàng hải.

Kim Phi đã nhiều lần nhắc đến rong biển ở trong công văn, nhưng Tiểu Ngọc vẫn chưa từng nhìn thấy tận mắt thứ này.

Bây giờ lại nghe Quan Hạ Nhi và Cửu công chúa nhắc đến, hơn nữa đều đánh giá khen ngon, nhịn không được hỏi: “Tỷ tỷ, rong biển thực sự rất ngon sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK