“Phu nhân và điện hạ đêu hôn mê, phải làm sao bây giờ?”
Tiểu Ngọc cuống quýt bối rối: “Trịnh đại ca, huynh cho ý kiến đi!”
Kim Phi, Đường Tiểu Bắc đều không có ở đây, Quan Hạ Nhỉ và Cửu công chúa (íêu hôn mê, Trương Lương và Lưu Thiết ở thành Du Quan xa xôi, ba trưởng làng cũng không có kiến thức nhiều, Tiểu Ngọc suy nghĩ một hồi, hình như chỉ còn lại mỗi một lãnh đạo cấp cao miễn cưỡng có năng lực là Trịnh Phương.
“Ta…” Trịnh Phương cúi đầu nhìn Quan Hạ Nhi vẫn còn đang hôn mê, cắn răng nói: “Ta thử xem!”
Sau khi tiếp quản quyền lực, Trịnh Phương lập tức cho người điều tra danh tính của kẻ ám sát, đồng thời cũng nâng cấp mức độ an ninh trong làng lên.
Còn ba trưởng làng bố trí tổ chức cho dân làng nhanh chóng đến xưởng lựu đạn dập lửa.
Thật ra anh ta cũng không cần sắp xếp, vì sau khi nhìn thấy đám mây hình nấm, ba trưởng làng kia đã tự giác tập hợp dân làng lại.
Lúc này, ở sân đập lúa ngoài cửa làng, sân
thể thao ở xưởng dệt và những không gian trống trải khác, đều đã chật kín dân làng.
Đúng lúc trưởng làng đang chuẩn bị đưa người ra khỏi làng để dập lửa thì mọi người nhìn thấy cách đó không xa có một cái khỉnh khí cầu đang bay lên, đang lảo đảo bay về phía làng.
Cách đây không lâu, Cửu công chúa và Quan Hạ Nhi bị tập kích, để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn xảy ra lần nữa, Quan Hạ Nhỉ đã ra lệnh thu toàn bộ khinh khí cầu và lựu đạn về kho tập trung.
Lựu đạn đã được thu hồi về nhà kho, ngoài việc được đội bay sử dụng để huấn luyện, các khinh khí cầu khác cũng được thu hồi về kho khinh khí câu ở sau núi.
Xét từ vị trí nơi khỉnh khí cầu bay lên thì đó là ở gần nhà kho.
“Tiểu Ngọc, cô đã ra lệnh cho nhà kho thả khinh khí cầu phải không?”
Trịnh Phương nhíu mày nhìn sang Tiểu Ngọc.
“Đâu có, với lại ta làm sao có quyền lực đó, lúc phu nhân nói thu khỉnh khí cầu lại, ngoại trừ phu nhân ra, cũng chỉ có điện hạ mới có quyền thuyên chuyển khinh khí cầu.”
Tiểu Ngọc lắc đầu trả lời, rồi lấy kính viễn vọng trong áo ra, nhắm ngay khỉnh khí cầu: “Sao lại là bọn họ?”
“Ai?” Trịnh Phương hỏi.
“Bọn Ngụy Lão Tam.”
“Ngụy Lão Tam là ai?”
Trịnh Phương không phải là người làng Tây Hà, nên chỉ cảm thấy cái tên này hơi quen, nhưng nhất thời cũng không nhớ được đối phương là ai.
“Là người chịu trách nhiệm trông coi nhà kho khỉnh khí cầu,” Tiểu Ngọc trả lời: “Lão Ngụy là người nhiệt tình, liệu có phải ông ta muốn lên khinh khí cầu tới đó xem có chuyện gì đang xảy ra không?”
“Sao ông ta biết sử dụng khỉnh khí cầu?” Trịnh Phương hỏi.
“Vải chống cháy để chế tạo khinh khí câu là do ông ta với tiên sinh làm ra, người lên cái khinh khí đầu tiên cũng là ông ta với tiên sình, nên đương nhiên ông ta biết cách sử dụng nó.” Tiểu Ngọc trả lời.
“Ông ta còn biết làm vải chống cháy và khinh khí cầu hả?” Trinh Phương khẽ cau mày: “Ông ta là người trong làng sao?”
“Đương nhiên là người trong làng, ở ngay phía trước nhà Tạ Quang…”
Nói tới đây, đôi mắt Tiểu Ngọc lập tức trừng to ra.
“Tiểu Ngọc, nhanh đi kêu người phất cờ hiệu bảo ông ta xuống đỉ!ir Trịnh Phương lo lắng nói.
Cuối cùng anh ta cũng nhớ ra tại sao mình lạỉ nghe cái tên Ngụy Lão Tam này quen rồi.
Vừa rồi anh ta cho người đi điều tra sát thủ ám sát Cửu công chúa, đồng thời cũng nhờ người hỏi xem căn phòng mà sát thủ ấn náu là phòng của aỉ.
Một nhân viên hộ tống nói với anh ta là Ngụy Lão Tam.
Tuy nhiên, lúc nhân viên hộ tống báo cáo, Ngụy Lão Tam đang trực ở nhà kho, còn những người khác đã đi thăm họ hàng vào ngày hôm qua, không có ai ở nhà, Trịnh Phương tưởng rằng nhà không có người, bị đột nhập nên cũng không chú ý.
Lúc này Ngụy Lão Tam đột nhiên cho khinh khí cầu bay lên, lại khiến lòng Trịnh Phương dấy lên dự cảm chẳng lành.
Tiểu Ngọc nhanh chóng gọi phụ tá phất cờ
hiệu, ra hiệu cho Ngụy Lão Tam hạ xuống.
Nhưng ai ngờ sau khi Ngụy Lão Tam nhìn thấy cờ hiệu, thay vì hạ xuống theo lệnh, ông ta lại càng cho khinh khí cầu lên cao, tiếp tục bay về phía sân đập lúa!
“Tất cả mọi người, giải tán đi!”
Trịnh Phương gầm lên với dân làng đang tụ tập ở sân đập lúa.
Đáng tiếc là anh ta không có đủ uy tín ở trong làng, các dân làng không cũng sơ tán ngay mà còn nhao nhao hỏi tại sao.
Giọng nói của Trịnh Phương lập tức bị tiếng ồn bao phủ.
Lúc này khinh khí cầu đã bay đến phía trên sân đập lúa, Trịnh Phương ngẩng đầu nhìn khinh khí cầu, trong lòng anh ta không khỏi cầu nguyện mọi chuyện đừng diễn ra như mình tưởng tượng.
Tiếc là chuyện không như mong muốn, Trịnh Phương nhìn thấy một bình dầu lửa đang cháy bị ném xuống.
Bình dầu lửa được làm bằng gốm, đập vào đầu một dân làng rồi vỡ thành từng mảnh.
Dầu lửa trong lọ cũng bắn tung tóe khắp nơi.
Giây tiếp theo, dầu lửa bắn tung tóe bốc cháy dữ dội.
Lấy dân làng bị đập làm trung tâm, bán kính trong vòng một trượng đã lập tức biến thành biển lửa!
Mà đây mới chỉ là sự khởi đầu, sau đó, các bình dầu lửa thỉ nhau rơi xuống, trên sân đập lúa lần lượt vang lên những tiếng kêu gào thảm thiết!
Bây giờ cũng không cần Trịnh Phương huy động, dân làng lập tức bỏ chạy tán loạn.
Bởi vì Trịnh Phương phát hiện sớm nên đã sơ tán đến một ngôi nhà dân ngoài sân đập lúa.
Nhìn thấy sân đập lúa đã biến thành biển lửa, Trịnh Phương nghiến răng tức giận: “Đi tìm nỏ hạng nặng nhanh lên, bắn hạ nó xuống cho ta!”
Phụ tá nhanh chóng chạy đến chiếc nỏ hạng nặng gần nhất.
Đáng tiếc, Ngụy Lão Tam đã đoán trước nên cho khinh khí cầu bay rất cao, vượt quá tầm bắn của nỏ hạng nặng.
Sau khỉ đốt sân đập lúa xong, Ngụy Lão Tam cũng không đi ngay mà điều khiển khinh khí cầu tiếp tục bay vào trong làng.
Tiểu Ngọc nhớ tới Cửu Công chúa và Quan Hạ Nhỉ vẫn còn ở trong phòng, sợ hãi tái mặt, hét lên: “Đi báo với phu nhân và điện hạ lập tức di chuyển!”
“Tiểu Ngọc, trong làng còn ai biết dùng khỉnh khí cầu không?” Trịnh Phương hỏi Tiểu Ngọc.
“Hôm qua ta nhìn thấy Lưu Quân và Hàm Tử đã về, bọn họ đều là người của đội bay.” Tiểu Ngọc nhanh chóng trả lời.
“Phàn Thăng, lập tức đưa người đến kho khinh khí cầu, nắm lại quyền kiểm soát nhà kho!”
Trịnh Phương nhanh chóng nói: “Chí An, ngươi lập tức đưa người đỉ tìm Lưu Quân và Hàm Tử, bảo bọn họ nhanh chóng tới đây, để bắn hạ tên phản bội chó má đó xuống!”
“Dạ!” Hai nhân viên hộ tống nhanh chóng chạy ra ngoài.
Trịnh Phương cũng không nhàn rỗi, sắp xếp để Tiểu Ngọc chuyển Cửu công chúa rời đi, còn anh ta dẫn những người khác đến tứ hợp viện của Kim Phỉ.
Vào sân, Trịnh Phương lao thẳng vào sau buồng, nhưng lại bị cận vệ của Quan Hạ Nhi ngăn lại.
“Trịnh đại ca, tiên sinh không có ở đây, trong phòng chỉ có phụ nữ, sao ngươi dám xông vào?”
Cận vệ canh cửa nhíu mày hỏi.
“Cô nương, Ngụy Lão Tam, người trông coi kho khinh khí cầu đã làm phản, ông ta đang ở trên trời ném mấy bình dầu lửa đang cháy rực xuống, ta nghi ông ta đang muốn thiêu rụi nơi này, nên ngươi nhanh chóng đưa phu nhân đi đi, nếu không thì sẽ muộn mất!”
Trịnh Phương sốt ruột đến mức dậm chân.
“Cái gì?”
Cận vệ ngẩng đầu nhìn khỉnh khí cầu càng ngày càng gần, nhanh chóng xông vào sau buồng.
Trong phòng, Quan Hạ Nhỉ vừa mới tỉnh lại, Nhuận Nương nước mắt lưng tròng cho cô uống nước, nhìn thấy cận vệ xông vào, Nhuận Nương đang định nói thì cô ấy đã bị mấy cận vệ đẩy ra.
Không nói một lời, mấy người họ bế Quan Hạ Nhỉ lên cáng rồi chạy ra bên ngoài.
“Mau tới xưởng chế luyện!” Trịnh Phương nhanh chóng dẫn đường.
Lò nung trong xưởng chế luyện luôn cháy quanh năm, mái nhà đã được xử lý để chống cháy nên không dễ thiêu cháy được.
Xưởng chế luyện và tứ hợp viện chỉ ngăn cách nhau một bức tường, đi vài bước là đến.
“Trịnh đạỉ ca, xảy ra chuyện gì vậy?”
Đến lúc này, Quan Hạ Nhỉ mới tìm được cơ hội nói chuyện với Trịnh Phương.
“Trong làng có kẻ phản bội…”
Trịnh Phương nhanh chóng kể lại câu chuyện.
“Ngụy Lão Tam, đáng chết!”
Nghe tin nhiều dân làng đã bị thiêu chết ở sân đập lúa, hai mắt Quan Hạ Nhỉ đỏ hoe vì tức giận.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK