“Hồng công tử, công chúa Lộ Khiết đã nhận được uỷ quyền của tiên sinh, tiên sinh đồng ý bọn ta đến tham quan, ngài cũng đã ký tên rồi...”
Giang Văn Văn nhanh chóng từ trong túi lấy ra văn thư uỷ quyền của Kim Phi, chỉ vào nơi ký tên của Hồng Đào Bình: “Ngài xeml”
*Ồ, ta nhớ ra rồi, quả thật Thiết Chuỳ đã đến tìm ta, nói với †a có người đến tham quan.”
Hồng Đào Bình gãi mái tóc rối loạn: “Lúc đó đang bận nên quên mất.”
Lúc đó khi Thiết Chuỳ đến tìm, Hồng Đào Bình đang bận điều chỉnh thiết bị, căn bản không nghe rõ Thiết Chuỳ nói gì, chỉ là nghe thấy có người đến xưởng đóng tàu tham quan, còn là được Kim Phi đồng ý, Hồng Đào Bình đã ký tên lên giấy thông hành, Thiết Chuỳ vừa đi thì anh ta đã quên mất chuyện này, cho đến bây giờ nhìn thấy chữ ký của bản thân ở trên giấy thông hành mới nhớ lại.
Sau khi tỏ ý Giang Văn Văn cất giấy thông hành đi, Hồng. Đào Bình quay đầu nhìn công chúa Lộ Khiết: “Chính là các người đánh chìm Trấn Viễn số 1 của ta sao?”
Từ sau khi đến trấn Ngư Khê, bất kể là Kim Phi hay là công chúa Lộ Khiết đều cố gắng tránh né trận chiến thành Du Quan.
Bởi vì hai bên đều có ý muốn thông qua đàm phán để giải quyết vấn đề, thật sự phải cố chấp mối thù hận lúc trước của Đại Khang và Đông Man, vậy thì không còn cách đàm phán rồi, chỉ có thể tiếp tục đánh cho đến khi một phía bị đánh sạch thì mới kết thúc.
Đây là kết quả mà Kim Phi và công chúa Lộ Khiết không muốn nhìn thấy.
Ngay cả Giang Văn Văn cũng ý thức được điều này, cho. dù có thù hận với Đông Man nhưng vẫn duy trì sự lí trí, không có nói lời gì quá đáng với công chúa Lộ Khiết.
Nhưng một người đàn ông thẳng thắn như Hồng Đào. Bình lại gần hai ngày một đêm không ngủ nên nghĩ được cái gì thì nói cái đó.
Tình cảnh đột nhiên trở nên ngại ngùng.
Cuối cùng vẫn là công chúa Lộ Khiết phá vỡ sự im lặng: “Lúc đó đang chiến tranh, đương nhiên mặc kệ tất cả để giành được thăng lợi, đây là điều tất cả kẻ tham chiến đều phải làm, cũng là tôn trọng lớn nhất đối với kẻ thù! Bọn ta đánh chìm Trấn Viễn số 1 nhưng cũng phải trả giá nặng, ít nhất có hơn năm trăm hảo hán Đông Man chết ở trong quá trình công kích Trấn Viễn số 1!”
“Đó còn là vì Trấn Viễn số 1 đã phạm sai lần nếu không đừng nói là năm trăm, cho dù năm nghìn người các ngươi cũng đừng mong ngăn cản được Trấn Viễn số 1 do ta chế tạo!”
Hồng Đào Bình phần nộ nói.
Ban đầu khi tin tức Trấn Viễn số 1 bị đánh chìm truyền về, Hồng Đào Bình vẫn luôn không có mấy hứng thú với chiến tranh và quân sự, thái độ khác thường nghiên cứu tỉ mỉ chiến báo lần này.
Sau khi có được kết luận, không phải do thuyền của anh †a chế tạo không được mà là do quyết sách của thuyền trưởng sai lầm, ở trên chiến trường vậy mà tắt máy, chỉ có thể đậu yên tại chỗ bị vây đánh.
Nếu như lúc đó Trấn Viễn số 1 không tắt máy, với sức mạnh động cơ của Trấn Viễn số 1 thì có nhiều thuyền cá nhỏ của Đông Man đi nữa cũng đừng mơ ngăn cản được nó, chỉ cũng sẽ bị nó chèn ép đẩy đi, sau đó đánh bại từng chiếc thuyền cá.
Đáng tiếc là không có nếu như.
Chuyện này cũng trở thành một vướng mắc không thể nào mất đi ở trong lòng Hồng Đào Bình, hôm nay nhìn thấy công chúa của Đông Man, đương nhiên muốn tức giận nói vài câu.
Các kỹ thuật viên ở sau lưng công chúa Lộ Khiết nghe thấy Hồng Đào Bình nói như vậy cũng cảm thấy vô cùng phẫn nộ, nhưng chỉ có thể ráng nhịn lửa giận trong lòng.
Chân mày của công chúa Lộ Khiết cũng hơi nhíu lại.
Giang Văn Văn nhanh chóng từ trong túi lấy ra văn thư uỷ quyền của Kim Phi, chỉ vào nơi ký tên của Hồng Đào Bình: “Ngài xeml”
*Ồ, ta nhớ ra rồi, quả thật Thiết Chuỳ đã đến tìm ta, nói với †a có người đến tham quan.”
Hồng Đào Bình gãi mái tóc rối loạn: “Lúc đó đang bận nên quên mất.”
Lúc đó khi Thiết Chuỳ đến tìm, Hồng Đào Bình đang bận điều chỉnh thiết bị, căn bản không nghe rõ Thiết Chuỳ nói gì, chỉ là nghe thấy có người đến xưởng đóng tàu tham quan, còn là được Kim Phi đồng ý, Hồng Đào Bình đã ký tên lên giấy thông hành, Thiết Chuỳ vừa đi thì anh ta đã quên mất chuyện này, cho đến bây giờ nhìn thấy chữ ký của bản thân ở trên giấy thông hành mới nhớ lại.
Sau khi tỏ ý Giang Văn Văn cất giấy thông hành đi, Hồng. Đào Bình quay đầu nhìn công chúa Lộ Khiết: “Chính là các người đánh chìm Trấn Viễn số 1 của ta sao?”
Từ sau khi đến trấn Ngư Khê, bất kể là Kim Phi hay là công chúa Lộ Khiết đều cố gắng tránh né trận chiến thành Du Quan.
Bởi vì hai bên đều có ý muốn thông qua đàm phán để giải quyết vấn đề, thật sự phải cố chấp mối thù hận lúc trước của Đại Khang và Đông Man, vậy thì không còn cách đàm phán rồi, chỉ có thể tiếp tục đánh cho đến khi một phía bị đánh sạch thì mới kết thúc.
Đây là kết quả mà Kim Phi và công chúa Lộ Khiết không muốn nhìn thấy.
Ngay cả Giang Văn Văn cũng ý thức được điều này, cho. dù có thù hận với Đông Man nhưng vẫn duy trì sự lí trí, không có nói lời gì quá đáng với công chúa Lộ Khiết.
Nhưng một người đàn ông thẳng thắn như Hồng Đào. Bình lại gần hai ngày một đêm không ngủ nên nghĩ được cái gì thì nói cái đó.
Tình cảnh đột nhiên trở nên ngại ngùng.
Cuối cùng vẫn là công chúa Lộ Khiết phá vỡ sự im lặng: “Lúc đó đang chiến tranh, đương nhiên mặc kệ tất cả để giành được thăng lợi, đây là điều tất cả kẻ tham chiến đều phải làm, cũng là tôn trọng lớn nhất đối với kẻ thù! Bọn ta đánh chìm Trấn Viễn số 1 nhưng cũng phải trả giá nặng, ít nhất có hơn năm trăm hảo hán Đông Man chết ở trong quá trình công kích Trấn Viễn số 1!”
“Đó còn là vì Trấn Viễn số 1 đã phạm sai lần nếu không đừng nói là năm trăm, cho dù năm nghìn người các ngươi cũng đừng mong ngăn cản được Trấn Viễn số 1 do ta chế tạo!”
Hồng Đào Bình phần nộ nói.
Ban đầu khi tin tức Trấn Viễn số 1 bị đánh chìm truyền về, Hồng Đào Bình vẫn luôn không có mấy hứng thú với chiến tranh và quân sự, thái độ khác thường nghiên cứu tỉ mỉ chiến báo lần này.
Sau khi có được kết luận, không phải do thuyền của anh †a chế tạo không được mà là do quyết sách của thuyền trưởng sai lầm, ở trên chiến trường vậy mà tắt máy, chỉ có thể đậu yên tại chỗ bị vây đánh.
Nếu như lúc đó Trấn Viễn số 1 không tắt máy, với sức mạnh động cơ của Trấn Viễn số 1 thì có nhiều thuyền cá nhỏ của Đông Man đi nữa cũng đừng mơ ngăn cản được nó, chỉ cũng sẽ bị nó chèn ép đẩy đi, sau đó đánh bại từng chiếc thuyền cá.
Đáng tiếc là không có nếu như.
Chuyện này cũng trở thành một vướng mắc không thể nào mất đi ở trong lòng Hồng Đào Bình, hôm nay nhìn thấy công chúa của Đông Man, đương nhiên muốn tức giận nói vài câu.
Các kỹ thuật viên ở sau lưng công chúa Lộ Khiết nghe thấy Hồng Đào Bình nói như vậy cũng cảm thấy vô cùng phẫn nộ, nhưng chỉ có thể ráng nhịn lửa giận trong lòng.
Chân mày của công chúa Lộ Khiết cũng hơi nhíu lại.