Cho dù các quận huyện xung quanh không phải địa bàn của Kim Phi, nhưng ở Đông Hải có nhiều sản nghiệp như vậy, nếu khu vực xung quanh có thổ phỉ quy mô lớn đến thế, Kim Phi không thể nào không biết được!
"Đừng nói là tiên sinh, ta trước nay ở Đông Hải mà hôm nay mới nhận được tin tức!"
Khánh Mộ Lam trả lời: "Không phải do tình báo của chúng ta không tốt, mà là những bang thổ phỉ này mới xuất hiện trong thời gian gần đây!"
“Vừa xuất hiện mà quân số lên tới hàng ngàn người?”
Kim Phi nói xong, trong đầu đã có đáp án: "Những tên thổ phỉ này là dân tị nạn sao?"
“Đúng”, Khánh Mộ Lam gật đầu nói: “Theo thông tin ta nhận được, một trong những băng nhóm ban đầu chỉ có vài chục người. Vốn dĩ ban đầu là người của cùng một ngôi làng đang tìm đường đến Đông Hải, nhưng vì trời mưa nên đã bị lỡ hành trình, lương thực mang theo đều đã ăn hết, không thể đến được Đông Hải. Cho nên bọn họ đã chặn đường và cướp của một đoàn tị nạn khác!"
Nhưng thay vì giết những người tị nạn trong đoàn tị nạn này, bọn chúng lại yêu cầu những người này gia nhập băng đảng để cướp bóc những đoàn tị nạn khác. Nên giống như một quả cầu tuyết, băng thổ phỉ này càng ngày càng lớn hơn.
Khi số lượng tăng lên đến vài trăm người, bọn chúng có thể chặn đứng hầu hết bất kỳ đoàn tị nạn nào. Cho nên chỉ trong vòng chưa đầy nửa tháng, băng thổ phỉ đã tăng lên đến hơn ba ngàn người! "
Vì tin tức không còn bị phong toả và tình hình ở Trung Nguyên ngày càng trở nên hỗn loạn nên ngày càng nhiều người tị nạn chạy trốn sang Đông Hải.
Trước đây, những người tị nạn có thể đến nơi thuận lợi vì họ đi theo nhóm đông, và những tên thổ phỉ bình thường không dám ngăn cản số lượng người tị nạn lớn như vậy.
Nhưng nếu đúng như Khánh Mộ Lam nói, khi một băng thổ phỉ có tới vài trăm người, bọn chúng có thể chặn đứng gần như tất cả các đoàn tị nạn.
Bởi vì băng thổ phỉ được chỉ huy, còn những người tị nạn chỉ là một mớ hỗn độn.
"Thông tin của cô có chính xác không?" Kim Phi hỏi.
"Gần đây ta vẫn đang sắp xếp người đi thu thập thông tin về băng nhóm thổ phỉ, cho dù thông tin không chính xác thì số lượng thổ phỉ thực tế cũng sẽ chỉ lớn hơn chứ không thể nhỏ hơn con số thống kê hiện tại!" Khánh Mộ Lam trả lời.
Vô số người tị nạn mỗi ngày đều đổ xô đến Đông Hải, nếu bị thổ phỉ chặn lại, quy mô của băng thổ phỉ quả thực sẽ nhanh chóng tăng lên.
"Tiên sinh, những băng nhóm thổ phỉ này phát triển quá nhanh, không thể coi như bọn cướp bình thường được nữa. Ta nghi ngờ trong số những tên thổ phỉ này có kẻ đang âm thầm gây rối!" Khánh Mộ Lam nói.
Kim Phi nghe được lời này, hai mắt nheo lại.
Trên thực tế, khi Khánh Mộ Lam vừa nói về tình hình của bọn thổ phỉ, suy nghĩ đầu tiên của Kim Phi là lũ gián điệp không gây ra bạo loạn ở Đông Hải được nên đã chuyển địa bàn hoạt động.
Đội an ninh và nhân viên hộ tống có thể uy hiếp những người tị nạn ở Đông Hải vì đây là địa bàn của họ. Nhưng ra khỏi trấn Ngư Khê này, tầm ảnh hưởng của đội an ninh và doanh trại hộ tống sẽ giảm đi rất nhiều.
Quy mô của bọn thổ phỉ hiện đã vượt quá phạm vi của một băng cướp, có thể gọi là quân đội, nó đủ sức uy hiếp chính quyền địa phương.
Với tình hình hiện tại ở Trung Nguyên, rất nhiều người đã tuyệt vọng rồi, nếu lúc này một nhóm thổ phỉ nổi lên, bắt giữ chính quyền địa phương hoặc các gia tộc giàu có rồi mở kho để xuất ngũ cốc, chúng sẽ sớm thu phục được một số lượng lớn những người quy thuận.
Trên thực tế, ở vùng Trung Nguyên và Giang Nam, đã có rất nhiều bách tính tạo phản theo cách này, trong đó có rất nhiều người do Cục tình báo hoặc tiểu đội Chung Minh đứng sau âm thầm giật dây, Kim Phi ý thức vô cùng rõ về sự nguy hiểm của việc này.
Khi con người tuyệt vọng, họ có thể làm bất cứ điều gì.
Sau một thời gian dài được giáo dục và tuyên truyền bằng nhật báo Kim Xuyên và đoàn ca múa, cũng như được phát cháo và tái định cư nhà ở, Kim Phi cũng không thể đảm bảo rằng tất cả những người tị nạn ở đây sẽ hình thành ý thức ủng hộ chính quyền Đông Hải.
Huống chi là những người tị nạn kia chưa từng nghe tới nhật báo Kim Xuyên, cũng chưa từng biết tới Kim Phi thì sao?
Không cần dùng thủ đoạn gì sâu xa, chỉ cần có kẻ nói với họ rằng ở Đông Hải có vô số lương thực ăn không hết thì băng cướp gồm những người tị nạn sẽ điên cuồng tấn công Đông Hải.
Cho dù đến lúc đó bọn cướp có bị đẩy lùi thì Đông Hải cũng sẽ bị tổn hại nặng nề.
Đây là điều Kim Phi không cho phép xảy ra!
Tác phong của Kim Phi đối với kẻ thù luôn là cố gắng tiêu diệt bọn chúng ngay khi bọn chúng mới đang chuẩn bị tấn công.