Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy ngày gần đây, Hầu Tử và lính trinh sát lần lượt ra ngoài, Trần Phượng Chí dẫn tiểu đoàn Thiết Hổ đi về phía nam, trong quân Thục đã bắt đầu có một số lời đồn lan truyền.

Tuy tạm thời chưa xuất xuất hiện tình cảnh hoang mang nhưng đã có một vài dấu hiệu.

Hầu Tử đã đưa tin tình báo của doanh trại quân Tần Vương về, vì vậy bản thảo của Lý Địch có lẽ sẽ được phát ra ngoài.

Lý Địch cũng biết Kim Phi và Trương Lương cần bản thảo này để nâng cao sĩ khí, cho nên vô cùngcoi trọng, sau cuộc họp đêm qua, cậu bé cũng không nghỉ ngơi, mà lại sửa lại từng câu từng chữ, sau đó tìm một phiến đất sét, bắt đầu tiến hành điêu khắc.

Quân Thục tuy không bằng quân chinh chiến phía Nam của Đảng Hạng nhưng cũng có mấy chục ngàn người, chắc chắn không thể mong đợi Lý Địch bản thảo với từng người được, cách tốt nhất chính là in ra, do quan văn thư phát đến các đội, rồi chính trị viên sẽ đọc cổ vũ các binh sĩ.

Cách mà Lý Địch sử dụng, là phương pháp in truyền thống của Đại Khang, trước khi kỹ thuật in chữ di động xuất hiện.

Đơn giản mà nói, trước tiên phải khắc ngược chữ lên tấm đất sét, sau đó lại chải thuốc nhuộm lên, trải ra giấy dùng con lăn ấn, những chỗ không khắc sẽ bị thấm thuốc, những chỗ có chữ khắc sẽ để trống.

Phương pháp in này được gọi là âm khắc, tức là khắc chữ trắng trên nền đen.

Ngoài ra còn một phương pháp gọi là dương khắc, trước tiên viết ngược lên phiến đất sét, sau đó khắc những vùng không có chữ.

Sách in như vậy giấy trắng mực đen nhìn thuận tiện hơn.

Dương khắc có yêu cầu kĩ thuật rất cao đối với người thợ, hơn nữa vô cùng tốn thời gian, hạn chế rất nhiều việc truyền bá văn hóa.

Cho nên Kim Phi mới nghĩ ra kỹ thuật in chữ di động.

Kênh Hoàng Đồng không có điều kiện in chữ di động cho nên Lý Địch chỉ có thể sử dụng kiểu âm khắc đơn giản nhất để in bản thảo.

Đến sáng còn chưa khắc xong, A Mai đã phái người gọi cậu bé.

Nửa đêm Lý Địch gục trước bàn, thắt lưng tưởng như sắp gãy, nghe nói Khánh Mộ Lam đến tìm mình nên vội vàng tới.

“Mộ Lam tỷ tỷ, tỷ tìm ta có việc gì không?” Lý Địch khôn khéo hỏi.

Khánh Mộ Lam không có chức vụ cụ thể trong quân Thục, nên nhiều người gọi cô ấy là Khánh tiểu thư hoặc Khánh cô nương, chỉ có Lý Địch mỗi lần nhìn thấy đều gọi cô là Khánh tỷ tỷ.

Khánh Mộ Lam vô cùng thích cách gọi này, cho nên rất quan tâm đến Lý Địch.

Đây cũng là nguyên nhân khiến Lý Địch có thể hòa hợp với tất cả binh lính.

Cậu bé hiểu được lòng người, cái miệng lại rất ngọt, biết người khác muốn nghe cái gì.

“Tiên sinh mới viết một bài thơ, đệ đến xem thử”.

Khánh Mộ Lam cầm lấy tờ giấy, đưa cho Lý Địch.

Đôi mắt Lý Địch sáng lên, vội vàng nhận lấy.

Sau khi đọc xong cậu bé nghi hoặc: “Ta đã nghe nói đến Ngọc Môn Quan, nhưng Thanh Hải và Lâu Lan là đâu?”

Tin tức ở thời phong kiến không nhanh nhạy, tuy Lý Địch đã từng đọc sách, nhưng hầu hết mọi người thật sự không biết về Lâu Lan.

“Lâu Lan là một quốc gia ở Tây Vực, ở rất xa với Trung Nguyên, xa hơn cả Thổ Phiên và Đảng Hạng”.

Khánh Mộ Lam nói: “Còn Thanh Hải có lẽ là nói đến hồ Thanh Hải ở phía Bắc Thổ Phiên, người ta nói rằng ở đấy có những ngọn núi phủ tuyết vô tận, Thanh Hải núi tuyết phủ dài, nghĩa là tuyết dày đặc trên Thanh Hải, bao phủ toàn bộ ngọn núi.”

“Mộ Lam tỷ thật lợi hại, không chỉ có thể dẫn quân ra trận, mà kiến thức cũng giỏi như vậy.”

Vẻ mặt Lý Địch chân thành tâng bốc, sau lại cúi đầu cảm khái: “Không hổ là tiên sinh, chỉ với mấy chữ ngắn đã có thể miêu tả một cảnh thê lương mênh mông, tuy ta chưa từng đi qua Thanh Hải, cũng chưa từng thấy núi tuyết, nhưng ta có thể tưởng tượng ra được khung ảnh ấy!

Hai câu cuối càng hào hùng bi tráng, đọc lên vang dội mạnh mẽ!”

“Tất nhiên, tiên sinh cũng không tùy tiện sáng tác, sáng tác ắt phải truyền ngàn đời!”

Khánh Mộ Lam kiêu ngạo nói: “Ta gọi đệ đến đây là muốn đệ xem thử, bài thơ tiên sinh mới sáng tác, đệ có thể dùng được không?”

“Bài thơ này hùng hồn bi tráng, lại cực kỳ phù hợp vs tình hình hiện tại!”

Lý Địch liên tục gật đầu, sau đó ngập ngừng hỏi: “Đúng rồi Mộ Lam tỷ, tiên sinh đã đồng ý chưa?”

Tuy rằng việc đưa thêm bài thơ này, e rằng cần phải sửa lại bản thảo lần nữa, có thể còn cần làm lại bản khắc, nhưng Lý Địch vẫn không ngừng phấn khởi như cũ.

Điều duy nhất khiến cậu bé lo lắng là cậu bé cũng biết Kim Phi không thích khoe khoang thơ ca, sợ rằng Kim Phi không đồng ý.

“Không phải đệ không biết con người tiên sinh, trong lòng dù thích đến đâu, ngoài mặt cũng không nói, lúc người ta khen thơ ngài ấy hay, đệ không thấy, miệng ngài ấy cười sắp chạm đến tai luôn đấy”.

Khánh Mộ Lam thản nhiên nói: “Đệ mặc kệ ngài ấy đi, cứ làm đi, sau này ngài ấy có hỏi đến, đệ cứ việc đẩy cho ta là được.”

“Vậy thì đa tạ Mộ Lam tỷ tỷ.”

Lý Địch vô cùng đồng tình với đánh giá về Kim Phi của Khánh Mộ Lam.

Kì thực nói trắng ra, Kim Phi là kiểu người có chút ngoài lạnh trong nóng.

Ví dụ y và Tả Phi Phi, nếu trong hai người có một người chủ động thì sẽ không trì hoãn đến bây giờ.

Bây giờ Hoàng đế đã ban hôn, hai người triệt để phá bỏ lớp cửa sổ giấy cuối cùng, còn chẳng phải ngày ngày ở bên nhau không biết chán đó sao?

Kỳ thực Khánh Mộ Lam và Lý Địch đã thực sự nghĩ oan cho Kim Phi.

Về mặt tình cảm y có chút ngoài lạnh trong nóng, nhưng về thơ ca, y thật sự muốn khiêm tốn.

Lúc người ta khen y, ngón chân của Kim Phi bấm chặt trong giày, miệng cười chẳng qua là để che đi sự xấu hổ mà thôi, thực sự không hề tự mãn.

“Mộ Lam tỷ, còn một vấn đề nữa,” Lý Địch hỏi: “Bài thơ này tên là gì?”

“À..” Khánh Mộ Lam gãi đầu: “Phi Phi tỷ của đệ đi hỏi rồi, vẫn chưa quay lại.”

“Tiên sinh sẽ nói sao?” Lý Địch hơi hoài nghi.

“Không sao, nếu ngài ấy không nói ta tự mình đi hỏi, nhất định sẽ hỏi ra!” Khánh Mộ Lam vỗ ngực bảo đảm.

Vừa nói xong, cô ấy đã nhìn thấy Kim Phi và Tả Phi Phi cùng nhau xuống núi.

Tả Phi Phi đi sau Kim Phi, nhìn Khánh Mộ Lam thì lắc đầu.

Khánh Mộ Lam vừa bảo đảm với Lý Địch, lời khoác lác còn đang nóng, nhìn thấy Tả Phi Phi lắc đầu, chỉ có thể tự mình tới hỏi thẳng: “Tiên sinh, bài thơ ngài vừa sáng tác có tên là gì vậy?”

Nhưng Kim Phi không để ý tới, quay đầu đi về phòng chỉ huy.

Đêm qua chưa ăn gì, bụng y đã đói rồi.

Khánh Mộ Lam nhìn qua, nhanh chóng bước đến mặt Kim Phi: “Nói nhanh, ngài không nói, ta sẽ chọn bừa một cái tên!”

“Vậy cô cứ chọn bừa đi.” Kim Phi nhún vai, vòng qua Khánh Mộ Lam, tiếp tục đi về phía trước.

Y chỉ là nhất thời có hứng, ai ngờ Tả Phi Phi ghi nhớ, lại còn bị Khánh Mộ Lam biết.

Khánh Mộ Lam nói chọn bừa một cái tên, chỉ là buột miệng nói, thật sự bảo cô ấy chọn tên thì khiến cô ấy nhọc lòng rồi.

Một bài thơ, người sáng tác là người am hiểu nhất, tên phải do người sáng tác chọn thì mới phù hợp với ý nghĩa hoàn cảnh bài thơ.

Cô ấy chỉ là người nghe thơ mà đi đặt tên thì sao được chứ?

Thế là Khánh Mộ Lam chạy nhanh mấy bước, lại kéo lấy Kim Phi.

Lần này cô ấy sử dụng chiêu lớn luôn, cô ấy ghé vào tai Kim Phi nhỏ giọng uy hiếp: “Nếu ngài không nói, ta sẽ nói chuyện kia cho tất cả mọi người biết!”

Nghe Khánh Mộ Lam nói vậy, tai của đám người Tả Phi Phi dựng cả lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK