"Về từ ngày hôm kia,' Thẩm Tú Tú ngoan ngoãn trả lời.
“Ngươi đã tìm được tên cướp biển giết cha ngươi chưa?” Kim Phi lại hỏi.
“Tìm được rồi,” Thẩm Tú Tú nói: “Các thúc thúc nhân viên hộ tống đã tìm được quê hương của bọn cướp biển, giết hết cướp biển, và bắt giữ những kẻ không bị giết mang về đây!"
"Chúng ta có nhiều người chết và bị thương không?”
"Có hai thúc thúc nhân viên hộ tống đã hy sinh," Thẩm Tú Tú cúi đầu đáp: "Bọn họ bị bệnh trên thuyền."
"Việc chữa bệnh trên thuyền đúng là một vấn đề, Kim Phi xoa đầu Thẩm Tú Tú: "Ngươi nhất định phải ghi nhớ bọn họ!"
"Vâng, ta sẽ không bao giờ quên hai thúc thúc này, bọn họ hy sinh vì để trả thù cho cha ta!" Thẩm Tú Tú gật đầu thật mạnh.
Kim Phi gật đầu, lúc này mới hỏi ra nghi ngờ lớn nhất trong lòng: "Trên đường, các ngươi đã gặp phải chuyện gì ư, làm sao về muộn như vậy?"
“Sau khi chúng ta rời khỏi Đông Dương đã đụng vào một chiếc thuyền, Thủy Oa ca ca nói rằng một tấm ván dưới thuyền bị gấy, một số trục gì đó cũng bị gấy, sau đó chúng ta đã bị người Đông Dương bao vây và đánh một trận rồi mới rời đi.”
Thẩm Tú Tú giải thích: “Lúc trở về, máy hơi nước không dùng được nên chúng †a đi rất chậm, cho nên mới về muộn.”
“Thì ra là vậy," Kim Phi đột nhiên hiểu ra.
Cuối cùng y cũng hiểu tại sao số hiệu Kim Xuyên lại về muộn.
Sau đó y mới nhận ra, nếu chỉ như vậy thì phi thuyền sẽ không đến mức phải buộc bằng lụa đỏ, nên quay đầu nhìn về phía trung đội trưởng của đội nhân viên hộ tống: “Các ngươi như này là thế nào?”
“Sáng hôm kia, trấn Ngư Khê bị tử sĩ tập kích!”
Trung đội trưởng trả lời: “Sau khi quân địch tấn công hai lần, hơn nữa sử dụng gói thuốc nổ, khiến cho rất nhiều người chết và bị thương!”
“Cái gì?” Sắc mặt Kim Phi thay đổi: “Bọn chúng lấy gói thuốc nổ ở đâu ra?”
“Ta cũng không biết.” Trung đội trưởng nói: “Trịnh tướng quân yêu cầu chúng †a quay về là cũng muốn điều tra nguồn gốc của gói thuốc nổ.”
“Nói cụ thể xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Cái này... ta vẫn luôn trực ban, những gì ta biết không quá toàn diện, tiên sinh vẫn nên đọc báo cáo đi." Trung đội trưởng trả lời: Nhóm người Trịnh tướng quân biết rõ tình hình hơn."
"Mang nó qua đây cho ta xem!" Kim Phi trực tiếp đưa tay ra.
Trung đội trưởng nhanh chóng nhảy lên xe ngựa, lấy cái rương đựng công văn ra, sau đó gỡ bỏ giấy niêm phong trước mặt Kim Phi.
Kim Phi thậm chí còn không thèm để Thiết Chùy đi kiểm tra, y trực tiếp mở cái rương ra, lấy một chồng công văn ra, ngồi trên thanh ngang phía trước xe ngựa và bắt đầu đọc.
Báo cáo của Trịnh Trì Viễn rất chỉ tiết, Kim Phi đọc khoảng hơn mười phút mới đọc xong.
Sau khi đọc xong, y nhíu mày thật chặt.
Thông qua miêu tả của Trịnh Trì Viễn, y cảm nhận được mùi âm mưu nồng nặc.
"Thiết Chùy, ngươi cũng xem qua đi,' Kim Phi đưa bản báo cáo cho Thiết Chùy.
"Ta?" Thiết Chùy hơi sửng sốt.
Bình thường anh ta không tham gia vào việc chính trị, Kim Phi cũng rất ít khi hỏi ý kiến của anh ta về những vấn đề như vậy.
"Không phải ngươi biết rõ về thuốc nổ à, xem thử vụ nổ lần này là thế nào?" Kim Phi nói.
Thiết Chùy vẫn rất quan tâm đến thuốc nổ, có thể nói ngoài Kim Phi ra thì anh †a là người biết rõ nhất về thuốc nổ trong thế giới này, cũng là người có nhiều kinh nghiệm thực tế nhất.
Lúc trước khi đập Đô Giang được xây dựng, núi Ngọc Lũy đã bị nổ tung bởi đội nổ mìn do Thiết Chùy chỉ huy.
Sự hiểu biết của anh ta về gói thuốc nổ còn tốt hơn một người chỉ lý luận suông như Kim Phi.
“Ngươi đã tìm được tên cướp biển giết cha ngươi chưa?” Kim Phi lại hỏi.
“Tìm được rồi,” Thẩm Tú Tú nói: “Các thúc thúc nhân viên hộ tống đã tìm được quê hương của bọn cướp biển, giết hết cướp biển, và bắt giữ những kẻ không bị giết mang về đây!"
"Chúng ta có nhiều người chết và bị thương không?”
"Có hai thúc thúc nhân viên hộ tống đã hy sinh," Thẩm Tú Tú cúi đầu đáp: "Bọn họ bị bệnh trên thuyền."
"Việc chữa bệnh trên thuyền đúng là một vấn đề, Kim Phi xoa đầu Thẩm Tú Tú: "Ngươi nhất định phải ghi nhớ bọn họ!"
"Vâng, ta sẽ không bao giờ quên hai thúc thúc này, bọn họ hy sinh vì để trả thù cho cha ta!" Thẩm Tú Tú gật đầu thật mạnh.
Kim Phi gật đầu, lúc này mới hỏi ra nghi ngờ lớn nhất trong lòng: "Trên đường, các ngươi đã gặp phải chuyện gì ư, làm sao về muộn như vậy?"
“Sau khi chúng ta rời khỏi Đông Dương đã đụng vào một chiếc thuyền, Thủy Oa ca ca nói rằng một tấm ván dưới thuyền bị gấy, một số trục gì đó cũng bị gấy, sau đó chúng ta đã bị người Đông Dương bao vây và đánh một trận rồi mới rời đi.”
Thẩm Tú Tú giải thích: “Lúc trở về, máy hơi nước không dùng được nên chúng †a đi rất chậm, cho nên mới về muộn.”
“Thì ra là vậy," Kim Phi đột nhiên hiểu ra.
Cuối cùng y cũng hiểu tại sao số hiệu Kim Xuyên lại về muộn.
Sau đó y mới nhận ra, nếu chỉ như vậy thì phi thuyền sẽ không đến mức phải buộc bằng lụa đỏ, nên quay đầu nhìn về phía trung đội trưởng của đội nhân viên hộ tống: “Các ngươi như này là thế nào?”
“Sáng hôm kia, trấn Ngư Khê bị tử sĩ tập kích!”
Trung đội trưởng trả lời: “Sau khi quân địch tấn công hai lần, hơn nữa sử dụng gói thuốc nổ, khiến cho rất nhiều người chết và bị thương!”
“Cái gì?” Sắc mặt Kim Phi thay đổi: “Bọn chúng lấy gói thuốc nổ ở đâu ra?”
“Ta cũng không biết.” Trung đội trưởng nói: “Trịnh tướng quân yêu cầu chúng †a quay về là cũng muốn điều tra nguồn gốc của gói thuốc nổ.”
“Nói cụ thể xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Cái này... ta vẫn luôn trực ban, những gì ta biết không quá toàn diện, tiên sinh vẫn nên đọc báo cáo đi." Trung đội trưởng trả lời: Nhóm người Trịnh tướng quân biết rõ tình hình hơn."
"Mang nó qua đây cho ta xem!" Kim Phi trực tiếp đưa tay ra.
Trung đội trưởng nhanh chóng nhảy lên xe ngựa, lấy cái rương đựng công văn ra, sau đó gỡ bỏ giấy niêm phong trước mặt Kim Phi.
Kim Phi thậm chí còn không thèm để Thiết Chùy đi kiểm tra, y trực tiếp mở cái rương ra, lấy một chồng công văn ra, ngồi trên thanh ngang phía trước xe ngựa và bắt đầu đọc.
Báo cáo của Trịnh Trì Viễn rất chỉ tiết, Kim Phi đọc khoảng hơn mười phút mới đọc xong.
Sau khi đọc xong, y nhíu mày thật chặt.
Thông qua miêu tả của Trịnh Trì Viễn, y cảm nhận được mùi âm mưu nồng nặc.
"Thiết Chùy, ngươi cũng xem qua đi,' Kim Phi đưa bản báo cáo cho Thiết Chùy.
"Ta?" Thiết Chùy hơi sửng sốt.
Bình thường anh ta không tham gia vào việc chính trị, Kim Phi cũng rất ít khi hỏi ý kiến của anh ta về những vấn đề như vậy.
"Không phải ngươi biết rõ về thuốc nổ à, xem thử vụ nổ lần này là thế nào?" Kim Phi nói.
Thiết Chùy vẫn rất quan tâm đến thuốc nổ, có thể nói ngoài Kim Phi ra thì anh †a là người biết rõ nhất về thuốc nổ trong thế giới này, cũng là người có nhiều kinh nghiệm thực tế nhất.
Lúc trước khi đập Đô Giang được xây dựng, núi Ngọc Lũy đã bị nổ tung bởi đội nổ mìn do Thiết Chùy chỉ huy.
Sự hiểu biết của anh ta về gói thuốc nổ còn tốt hơn một người chỉ lý luận suông như Kim Phi.