Từ chuyện lộn xôn lần trước của Hồng Nhị và các trưởng lão, thì Đường Tiểu Bắc đã không có ấn tượng gì tốt với những lão già Đông Hải này.
Thực ra cô ấy vừa mới đến, có điều công nhân hiện trường đều là người trong xưởng đóng thuyền mà Khánh Mộ Lam và Mãn Thương phụ trách xưởng đóng thuyền, nếu Đường Tiểu Bắc tùy ý nhúng tay vào thì không phải cho lắm nên đến giờ vẫn im lặng.
Nhưng bây giờ Khánh Mộ Lam đã hơi dao động trước lời nói của ông Hồng, giờ cô ấy lại im lặng không nói gì nữa thì cũng không được.
Hiện giờ tiết trời đã nóng bức hơn, cá voi bị giết cũng đã gần một ngày nếu cứ để qua đêm đến ngày mai bị xê dịch tới lui nó sẽ bắt đầu thối rữa, Đường Tiểu Bắc đành phải đứng ra.
Dù sao ông Hồng cũng đã lớn tuổi ít ra ngoài, nhìn tới nhìn lui Đường Tiểu Bắc một hồi mới thấy lạ lẫm bèn quay đầu hỏi: “Cô ta là ai vậy, giọng điệu hùng hồn thế? Vậy mà lại muốn gánh tội trời phạt thay mọi người à?”
Gần đây Đường Tiểu Bắc thường xuyên đến lều cháo với Kim Phi để kiểm tra việc phân phát cháo. ông Hồng không biết Đường Tiểu Bắc, nhưng những ngư dân phía sau ông ta thì biết.
Một ngư dân vội đi tới chỗ ông Hồng nhỏ giọng nói: "Lão thái gia, cô ấy là phu nhân của Quốc sư đại nhân cũng là chủ quản của thương hội Kim Xuyên. Mấy lều cháo ngoài trấn của chúng ta đều là do phu nhân Tiểu Bắc dựng lên!"
"Hóa ra cô ấy là phu nhân Tiểu Bắc!" ông Hồng nghe vậy thì đôi lông mày thưa thớt của ông ta không khỏi giật lên.
Thương hội Kim Xuyên vẫn cứ đưa cháo ra Đông Hải, cùng với sự tuyên truyền của nhật báo Kim Xuyên và đoàn ca múa, thì bây giờ sự nổi tiếng của Đường Tiểu Bắc ở Đông Hải chỉ xếp sau Kim Phi và Hồng Đào Bình.
Ông Hồng dù có dốt nát đến đâu cũng đã từng nghe đến tên của Đường Tiểu Bắc.
"Tiểu Bắc phu nhân, lão hũ thay mặt người dân trấn Ngư Khê và những người dân lưu lạc khắp Đông Hải, cảm tạ ơn nghĩa lớn lao của phu nhân và Quốc sư đại nhân!"
Ông Hồng cúi đầu cung kính cúi chào Đường Tiểu Bắc.
Nhưng Đường Tiểu Bắc hoàn toàn không để mắt đến bộ điệu này của ông ta mà chỉ liếc nhìn ông Hồng một cái, rồi lạnh lùng nói: “Đây là cách ông cảm ơn chúng ta sao?”
Ông Hồng nghe vậy hơi nhíu mày, nhưng nghĩ đến địa vị và ơn nghĩa của Đường Tiểu Bắc với Đông Hải, cuối cùng ông Hồng vẫn nén cơn giận lại để kiên nhẫn nói: "Tiểu Bắc phu nhân, Hải Thần thật sự không thể ăn được, nếu không sẽ gây nên tai họal"
“Chỉ là hai con cá lớn thôi, có thể gây ra tai họa gì được?" Đường Tiểu Bắc tức giận nói: "Còn tai họa nào lớn hơn chuyện chết đói nữa?"
"Tiểu Bắc phu nhân, không phải chúng ta đã làm nhiều thuyền đánh cá vậy rồi sao? Chúng ta đánh bắt cá cũng đủ nhiều rồi!"
Ông Hồng chỉ tay vào một núi cá nhỏ ở phía xa rồi nói: "Trấn Ngư Khê và những người trong xưởng có ăn căng cái bụng cũng không thể ăn hết được, vậy hà tất gì phải ăn Hải Thần mới được?"
“Người dân trấn Ngư Khê có thể no rồi vậy những người dân nơi khác thì sao? Ông có biết bây giờ người dân Giang Nam và Trung Nguyên sống ra sao không?
Đường Tiểu Bắc vừa nghe đã nổi giận đùng đùng: “Ông có biết trước khi xây dựng xưởng đóng thuyền lấy cháo và lương thực ở đâu không? Để ta nói cho ông biết, tất cả đều là từ Giang Nam đưa tới!
Còn gỗ xây xưởng đóng thuyền và thuyền đánh cá, ông biết ở đâu không? Là Bệ hạ đã ra tử lệnh cho Khánh đại nhân ở Tây Xuyên, để cho ngài ấy huy động mấy ngàn người vào núi sâu rừng già chặt từng cây một, rồi cho từng đợt người vào thâm sơn cùng cốc khiêng ra sau đó lại vượt qua mạo hiểm bị đâm chết, chết đuối để đưa đến Đông Hải!
Bây giờ các người no rồi nhưng những người cho các người no vẫn đang đói. Không có họ thì cháo ở đâu ra mà cho các người, rồi tướng công ta lấy gì đóng thuyền cho các người?
Biết tướng công ta đóng thuyền cho các người để làm gì không? Là đi đánh cá để nuôi lại những người đã đưa lương thực cho các người! Ai ngờ các người lại hay ho thật, bắt được cá lớn rồi lại không muốn cho họ!"
Thực ra cô ấy vừa mới đến, có điều công nhân hiện trường đều là người trong xưởng đóng thuyền mà Khánh Mộ Lam và Mãn Thương phụ trách xưởng đóng thuyền, nếu Đường Tiểu Bắc tùy ý nhúng tay vào thì không phải cho lắm nên đến giờ vẫn im lặng.
Nhưng bây giờ Khánh Mộ Lam đã hơi dao động trước lời nói của ông Hồng, giờ cô ấy lại im lặng không nói gì nữa thì cũng không được.
Hiện giờ tiết trời đã nóng bức hơn, cá voi bị giết cũng đã gần một ngày nếu cứ để qua đêm đến ngày mai bị xê dịch tới lui nó sẽ bắt đầu thối rữa, Đường Tiểu Bắc đành phải đứng ra.
Dù sao ông Hồng cũng đã lớn tuổi ít ra ngoài, nhìn tới nhìn lui Đường Tiểu Bắc một hồi mới thấy lạ lẫm bèn quay đầu hỏi: “Cô ta là ai vậy, giọng điệu hùng hồn thế? Vậy mà lại muốn gánh tội trời phạt thay mọi người à?”
Gần đây Đường Tiểu Bắc thường xuyên đến lều cháo với Kim Phi để kiểm tra việc phân phát cháo. ông Hồng không biết Đường Tiểu Bắc, nhưng những ngư dân phía sau ông ta thì biết.
Một ngư dân vội đi tới chỗ ông Hồng nhỏ giọng nói: "Lão thái gia, cô ấy là phu nhân của Quốc sư đại nhân cũng là chủ quản của thương hội Kim Xuyên. Mấy lều cháo ngoài trấn của chúng ta đều là do phu nhân Tiểu Bắc dựng lên!"
"Hóa ra cô ấy là phu nhân Tiểu Bắc!" ông Hồng nghe vậy thì đôi lông mày thưa thớt của ông ta không khỏi giật lên.
Thương hội Kim Xuyên vẫn cứ đưa cháo ra Đông Hải, cùng với sự tuyên truyền của nhật báo Kim Xuyên và đoàn ca múa, thì bây giờ sự nổi tiếng của Đường Tiểu Bắc ở Đông Hải chỉ xếp sau Kim Phi và Hồng Đào Bình.
Ông Hồng dù có dốt nát đến đâu cũng đã từng nghe đến tên của Đường Tiểu Bắc.
"Tiểu Bắc phu nhân, lão hũ thay mặt người dân trấn Ngư Khê và những người dân lưu lạc khắp Đông Hải, cảm tạ ơn nghĩa lớn lao của phu nhân và Quốc sư đại nhân!"
Ông Hồng cúi đầu cung kính cúi chào Đường Tiểu Bắc.
Nhưng Đường Tiểu Bắc hoàn toàn không để mắt đến bộ điệu này của ông ta mà chỉ liếc nhìn ông Hồng một cái, rồi lạnh lùng nói: “Đây là cách ông cảm ơn chúng ta sao?”
Ông Hồng nghe vậy hơi nhíu mày, nhưng nghĩ đến địa vị và ơn nghĩa của Đường Tiểu Bắc với Đông Hải, cuối cùng ông Hồng vẫn nén cơn giận lại để kiên nhẫn nói: "Tiểu Bắc phu nhân, Hải Thần thật sự không thể ăn được, nếu không sẽ gây nên tai họal"
“Chỉ là hai con cá lớn thôi, có thể gây ra tai họa gì được?" Đường Tiểu Bắc tức giận nói: "Còn tai họa nào lớn hơn chuyện chết đói nữa?"
"Tiểu Bắc phu nhân, không phải chúng ta đã làm nhiều thuyền đánh cá vậy rồi sao? Chúng ta đánh bắt cá cũng đủ nhiều rồi!"
Ông Hồng chỉ tay vào một núi cá nhỏ ở phía xa rồi nói: "Trấn Ngư Khê và những người trong xưởng có ăn căng cái bụng cũng không thể ăn hết được, vậy hà tất gì phải ăn Hải Thần mới được?"
“Người dân trấn Ngư Khê có thể no rồi vậy những người dân nơi khác thì sao? Ông có biết bây giờ người dân Giang Nam và Trung Nguyên sống ra sao không?
Đường Tiểu Bắc vừa nghe đã nổi giận đùng đùng: “Ông có biết trước khi xây dựng xưởng đóng thuyền lấy cháo và lương thực ở đâu không? Để ta nói cho ông biết, tất cả đều là từ Giang Nam đưa tới!
Còn gỗ xây xưởng đóng thuyền và thuyền đánh cá, ông biết ở đâu không? Là Bệ hạ đã ra tử lệnh cho Khánh đại nhân ở Tây Xuyên, để cho ngài ấy huy động mấy ngàn người vào núi sâu rừng già chặt từng cây một, rồi cho từng đợt người vào thâm sơn cùng cốc khiêng ra sau đó lại vượt qua mạo hiểm bị đâm chết, chết đuối để đưa đến Đông Hải!
Bây giờ các người no rồi nhưng những người cho các người no vẫn đang đói. Không có họ thì cháo ở đâu ra mà cho các người, rồi tướng công ta lấy gì đóng thuyền cho các người?
Biết tướng công ta đóng thuyền cho các người để làm gì không? Là đi đánh cá để nuôi lại những người đã đưa lương thực cho các người! Ai ngờ các người lại hay ho thật, bắt được cá lớn rồi lại không muốn cho họ!"