Ngụy Đại Đồng nói, lều vải cách đó không xa đã xé mở, một dàn vũ nương uyển chuyển bước ra.
Dẫn đầu chính là Thanh Diên.
Nhìn thấy Kim Phi, mắt Thanh Diên sáng lên, bảo các vũ lên lên sân khấu biểu diễn, còn cô ấy nhanh chóng rảo bước đi cùng vợ chồng Trần Văn Viễn qua đó.
Thanh Diên bây giờ tự tin hơn trước nhiều, cũng coi như đã quen với Kim Phi, nói chuyện cũng tùy ý hơn.
Nhưng phát hiện Cửu công chúa đứng bên cạnh Kim Phi, cô ấy không dám khinh suất nữa, cùng vợ chồng Trần Văn Viễn hành lễ theo quy củ: “Chào điện hạ, chào tiên sinh!”
“Thanh Diên, Trần công tử, tẩu tẩu, các người tới khi nào vậy?”
Hai bên chào hỏi xong, Kim Phi lại hỏi.
“Công trường đập Giang Đô còn chưa bắt đầu xây dựng, bọn ta đã tới rồi.” Thanh Diên đáp: “Bọn ta đã biểu diễn ở mỗi công trường một vòng, hôm nay bắt đầu vòng thứ hai.”
“Sớm như vậy ư?” Kim Phi sững sờ.
“Đúng thế, biết được tiên sinh và điện hạ muốn thi công đập Đô Giang, người trong làng đều rất kích động.”
Trần Văn Viễn cười nói: “Tiểu Ngọc muội muội nói, đây là một chuyện vui lớn có lợi cho cả nước và dân, chúng ta phải cổ vũ động viên thật nhiều.”
Kim Phi nghe xong, hiểu sơ sơ được tính toán của Tiểu Ngọc.
Cô ấy đang giúp y tuyên truyền, mua chuộc lòng dân đây mà.
Kim Phi cũng không phản đối, hơi gật đầu, hỏi: “Hôm nay muốn biểu diễn câu chuyện gì?”
“Là kịch bản mới mà Trần công tử viết riêng cho đập Đô Giang, tên là Gió mây Đô Giang”
Thanh Diên tìm trợ lý lấy một chồng giấy viết bản nháp tới, đưa cho Kim Phi.
Kim Phi không xem chính văn, chỉ nhìn dàn ý.
Quả nhiên câu chuyện này giống với suy đoán của y, lấy bối cảnh là lần thi công đập Đô Giang này, kể về ba người y và Cửu công chúa, Khánh Hâm Nghiêu vì thúc đẩy việc xây đập Đô Giang, phải bất chấp nguy hiểm lớn đến mức nào, trả giá hy sinh to lớn bao nhiêu.
Trong chuyện, ba người Kim Phi, Quan Hạ Nhi, Đường Tiểu Bắc vì để thi công đập Đô Giang đã bỏ hết của cải, đến mức không nỡ mua quần áo mùa đông, chỉ mặc quần áo có mụn vá, thịt cũng không nỡ ăn.
Cửu Công chúa cũng bán hết quần áo trang sức, ngọc bội do hoàng đế ban tặng, đưa tiền cho Kim Phi, để y mua lương thực cứu trợ thiên tai.
Ngược lại cảnh của Khánh Hâm Nghiêu không nhiều, có thể là do Trần Văn Viễn và anh ta không thân thiết lắm.
“Trần công tử, kịch bản này của ngươi cũng lố quá rồi đấy.”
Kim Phi nhìn mà dở khóc dở cười.
Cuối cùng y đã biết tại sao người dân thấy y và Cửu công chúa lại cúi lạy sát đất rồi.
Trần Văn Viễn viết thế này thì y quá vĩ đại, ngay cả y cũng hơi cảm động.
“Tiên sinh, là ngài nói với ta, nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống, nhưng phải lớn hơn cuộc sống.”
Trần Văn Viễn cười nói: “Viết thế này, mới càng có thể khơi dậy cảm xúc của người dân!”
“Ta cảm thấy Trần công tử viết vậy không có gì sai cả.”
Cửu công chúa nói: “Bây giờ các người dân sống quá khó khăn, chúng ta phải cho họ chút hy vọng, để họ biết, vẫn còn có người nỗ lực vì bọn họ.”
Kim Phi nhìn sâu vào Cửu công chúa, khẽ gật đầu.
Đúng vậy, người dân cần hy vọng.
Thế này mới có thể bảo đảm xã hội hoạt động bình thường, bảo đảm các dự án được tiến hành thuận lợi.
Nếu người dân đều cảm thấy bọn họ bị vứt bỏ, không nhìn thấy bất kì hy vọng nào, rất có khả năng sẽ vào rừng làm cướp, thậm chí đi tạo phản.
Mấy người nói chuyện, phía sau đột nhiên truyền đến một đợt tiếng vỗ tay như sấm.
Bọn họ quay đầu nhìn lại, thì ra là buổi biểu diễn sân khấu kịch đã bắt đầu.